"Tiểu Tứ Nhi có ngoan hay không đây? Nói cho phụ hoàng có được hay
không? Nếu như không nói thì không giơ cao cao." Cảnh đế đùa với con
trai mình, chỉ thấy Tiểu Tứ Nhi khuôn mặt tươi cười thật to.
Lộ ra mấy cái răng nhỏ: "Ngoan ——"
Tiếng nói có chút lọt gió.
Cảnh đế yêu vô cùng, hôn một cái ở trên mặt cậu.
"Phụ phụ —— phụ hoàng ——" Kiều Kiều cũng không chịu đàng
hoàng, trong một lúc, trong phòng này đúng là rối loạn cả lên.
"Kiều Kiều của chúng ta cũng ngoan ngoãn, nếu không phụ hoàng không
thích con." Tịch Nguyệt chọt chọt khuôn mặt nhỏ bé của con.
Tiểu nha đầu hì hục hì hục bò đến trên đùi Cảnh đế,
0di33xn0dafnl330fys0doon dùng sức cọ, nhìn ra là muốn cọ đệ đệ Tiểu Tứ
Nhi của mình qua một bên.
Kiều Kiều đi cũng không hết sức trôi chảy, phần lớn thời gian, nàng vẫn
thích bò, tuylà đi bộ cũng rất tốt đẹp nhưng dưới tình huống gấp gáp dùng
sức, nha đầu này vẫn là dùng loại phương thức bò kỳ lạ này.
Đều ôm hai đứa bé vào trong ngực, Cảnh đế cười sang sảng.
"Thật là bảo bối của phụ hoàng."
Lời vừa nói ra, quả nhiên, lại thấy Tịch Nguyệt bĩu môi.
Cảnh đế tằng hắng một cái, người hầu chung quanh dĩ nhiên là biết tính
tình Cảnh đế, lập tức dọn dẹp một chút thì bèn vội vàng ra ngoài.
Thời khắc ôn tình này, họ ở lại, mất công chọc hoàng thượng không vui
thôi.