Tịch Nguyệt dĩ nhiên là thương con trai.
"Mẫu hậu ôm con có được hay không, tới đây——"
"Không!" Cậu nhóc từ chối dứt khoát.
Tịch Nguyệt nhìn Cảnh Đế vừa đến, mấy đứa bé cũng chán đi qua, bĩu
môi.
Dáng vẻ có chút ghen tỵ.
Cảnh đế thấy nàng như vậy, cười nhéo gương mặt của nàng một cái:
"Ngoan, trẫm hiểu nàng nhất, buổi tối cố gắng hầu hạ nàng."
Nhìn hắn không coi ai ra gì, Tịch Nguyệt xấu hổ, hừ lạnh một tiếng.
Hắn làm sao không xách hết được!
Nàng rõ ràng là ghen tỵ đứa bé đối với hắn tốt hơn đấy, mới không phải
cho là hắn thích đứa bé hơn đâu!
Thấy Tịch Nguyệt cúi đầu gương mặt đỏ bừng bừng, Cảnh đế thả Kiều
Kiều vào trong ngực của nàng: "Kiều Kiều ngoan, phụ hoàng ôm đệ đệ, có
được hay không?"
Kiều Kiều liếc mắt nhìn Tiểu Ngũ Nhi, thấy hắn ngủ thành chữ đại (
大).
Lại liếc mắt nhìn Tiểu Tứ Nhi, ân a một tiếng.
Tiểu Tứ Nhi một khuôn mặt tươi cười to lớn, bèn trực tiếp nhào tới trên
người Cảnh đế.
Cảnh đế vui mừng ôm cậu lên nâng mấy cái: "Tiểu Tứ Nhi có ngoan hay
không?"
"A!"