Tịch Nguyệt không cho là đúng, ngược lại thật không ngờ nàng một câu
thành sấm (nói lời tiên tri).
Đánh giá Thính Vũ các bố trí thanh lịch thoải mái này, Tịch Nguyệt
nhướng mày, chỉ cần cố gắng, vẫn là khác nhau, không phải sao?
Tịch Nguyệt thích giường đệm thật dày mềm mại, mặc kệ Xuân Hạ Thu
Đông, thói quen này chưa bao giờ thay đổi, Cẩm Tâm đi theo nàng từ nhỏ,
cũng hiểu nàng. Tắm rửa, cầm lên một quyển y thuật, Tịch Nguyệt có hứng
thú xem lại.
Lúc này nàng giống như một tinh linh, một bộ áo lót màu trắng, thân thể
nho nhỏ làm tổ trên giường nhỏ.
Cẩm Tâm vào cửa liền thấy đựơc cảnh tượng này, đốt hương liệu Nội vụ
phủ phân phát, thời gian không đầy một lát, nội thất (trong phòng) này đã
thoang thoảng một hồi mùi hương yếu ớt âm thầm, ngửi thấy cũng trở nên
vui vẻ thoải mái.
Tịch Nguyệt trên giường nhỏ hít hít cái mũi.
“Đây là chủ tử làm gì vậy?” Cẩm Tâm cười khúc khích, khi chỉ có hai
người, trái lại Cẩm Tâm tuỳ ý rất nhiều.
Thực ra nàng vẫn luôn cảm thấy mình nhìn không hiểu tiểu thư nhà
mình, có đôi khi thành thục cơ trí, có đôi khi lại như trẻ con ngây thơ vậy.
“Hương liệu này của Nội vụ phủ ngược lại mùi hương dễ chịu.” Tịch
Nguyệt cười hì hì, nhưng tươi cười cũng không đạt tới đáy mắt, nếu không
phải từ nhỏ Cẩm Tâm lớn lên cùng nàng, nhưng người khác sao sẽ nhìn ra
phần khác biệt này.
Cẩm Tâm biến sắc: “Chủ tử, hương liệu này có vấn đề?”