Các tỷ muội cũng mặc nhiều trang phục màu lam. Lấy niềm yêu thích của
Hoàng thượng."
Thái hậu cũng không nói nhiều, nhìn nàng.
"Nhưng mới rồi tần thiếp đột nhiên lại cảm thấy, nhất định là mọi người
nghĩ sai rồi."
Thái hậu lúc này bật cười: "Ngươi thật là lanh lợi."
Tịch Nguyệt cũng không có kiêng dè, cùng Thái hậu tán gẫu.
Nàng chu miệng: "Tần thiếp mới không lanh lợi."
Thái hậu thấy nàng như thế, vỗ vỗ tay nàng.
"Mấy ngày nay sách thuốc xem thế nào rồi? Nếu như ngươi thích, ai gia
ban thưởng ngươi mấy quyển." Thái hậu mở lời như không có chuyện gì
xảy ra.
Cũng không suy nghĩ tỉ mỉ hàm nghĩa trong lời nói của bà, Tịch Nguyệt
cười khéo léo từ chối: "Đa tạ thái hậu nương nương ân điển. Chỉ là, Tịch
Nguyệt vốn là giết thời gian, quyển sách này cũng chẳng qua chỉ khó khăn
lắm nhìn mấy tờ, nếu như Thái hậu đem sách thưởng cho thần thiếp. Thần
thiếp ngược lại cảm thấy có chút thẹn với sách này. Có lẽ, sách cũng là cần
tri âm."
Thái hậu cũng cười: "Sách này còn có tình cảm? Rốt cuộc là tuổi còn
nhỏ, mọi việc luôn có thể nghĩ đến như thế."
Tuy nói tản bộ, hai người cũng không đi xa, chỉ đi dạo trong sân, nhìn ra
cây đã có chút quang, Thái hậu tiếp tục cười: "Hôm qua mưa to, cây này
ngược lại trong nháy mắt liền quang rồi."