Đi đến Tuyên Minh điện, chỉ thấy Cảnh Đế đang đọc sách, áo ngủ màu
đen rộng thùng thình. Dánh người Cảnh Đế xem như là bình thường, không
béo cũng không gầy nhưng hắn lại thích mặc áo ngủ rộng rãi. Lúc này hắn
đang nằm nghiêng nên Tịch Nguyệt có thể nhìn thấy bờ ngực rộng rãi của
hắn. Mái tóc dài rối tung trên nền đen của bộ y phục, cho dù mày kiếm mắt
sáng nhưng vẫn khiến cho người ta có cảm giác mị hoặc.
Cũng khó trách, khó trách nữ tử trong hậu cung đều hướng về hắn, cho
dù không có thân phận tôn quý, chỉ cần dựa vào bề ngoài xuất chúng của
hắn, tính cách ôn nhu săn sóc hiểu lòng người cộng thêm biết nói lời ngon
tiếng ngọt thì hắn cũng đã có thể giành được thiện cảm của nữ tử.
"Thần thiếp tham kiến hoàng thượng."
Nàng nhẹ nhàng nhún người, cúi đầu hành lễ, nụ cười trên mặt lại càng
mềm mại.
"Đứng dậy đi, đến bên cạnh trẫm." Hắn vươn tay, vẻ mặt bình tĩnh thong
dong, khóe miệng khẽ nhếch. Nếu như không hiểu rõ hắn là người thế nào
thì chỉ sợ nàng cũng đã bị hắn mê hoặc.
Vươn tay vuốt ve hai má của nàng, hắn nói: "Lạnh như vậy sao? Hôm
nay ngoài trời quả thực rất lạnh, nhưng mà trong này nhiệt độ cao như vậy,
nàng vẫn nên cởi áo khoác ra đi, nếu không sẽ dễ bị bệnh."
Cảnh Đế cũng không kiêng kị Tịch Nguyệt, rất nhiều tấu chương đều tùy
ý để trên bàn.
Tịch Nguyệt cũng biết điều này, nhu thuận gật đầu, định vào nội thất cởi
y phục.
Nhưng nàng vừa xoay người lại đã bị hắn giữ chặt, vẻ mặt hắn rất đứng
đắn nhưng lời nói ra lại không như vậy: "Sao Nguyệt Nhi lại muốn đi,
không phải là nàn muốn cởi y phục sao?"