Cảnh đế nhìn về phía cửa ra vào, nhếch miệng lên nở một nụ cười cay
nghiệt. Hắn lại cực kỳ hiểu rõ vì sao nàng ta đến vào thời điểm này.
“Tuyên.”
“Vâng”
Không lâu sau, mỹ nhân mắt ngọc mày ngài đã tiến vào trong phòng.
Hạ thấp người rồi nhẹ nhàng cúi đầu, Cảnh đế vội vàng gọi dậy, giống
như không đành lòng để nàng ta như thế.
Phó Cẩn Dao dịu dàng nhìn Cảnh đế, chỉ thấy người đàn ông tôn quý
nhất thiên hạ này đứng dậy lôi kéo ống tay áo nàng, hai người tới giường.
Cùng nhau ngồi xuống, uyên ương giao cảnh (ý chỉ chuyện ân ái).
“Hoàng thượng ——” Phó Cẩn Dao vẫn không quên bản thân vì chuyện
gì mà đến đây. Ngón tay ngọc thon dài lôi kéo vạt áo của hắn, bộ dáng vừa
uất ức vừa đau buồn.
“Đang êm đẹp sao lại đột nhiên muốn khóc? Chẳng lẽ có ai làm cho
nàng bị uất ức sao? Người nào to gan như vậy?”
Phó Cẩn Dao cứ như vậy hai mắt đẫm lệ dịu dàng nhìn Cảnh đế.
“Cầu xin Hoàng thượng làm chủ giúp thần thiếp, Hoàng thượng đã từng
nói, sẽ cho nô tì một công đạo, nhưng mà, nhưng mà bây giờ cũng đã lâu
như vậy rồi, đứa bé của thiếp, đứa bé của thiếp......” Nước mắt từ từ chảy
xuống, giống như không thể chịu đựng nổi.
Nàng ta cúi đầu khóc thút thít, lại không ngờ tới trong ánh mắt Cảnh đế
nhanh chóng thoáng qua một chút khác lạ, nhưng mà giọng nói vẫn dịu
dàng: “Thì ra là vì chuyện này. Dao Nhi, nàng không tin trẫm như vậy sao?
Trẫm nói sẽ giúp nàng chủ trì công đạo, đã như vậy thì quyết sẽ không giấu