KÝ SỰ HẬU CUNG - Trang 822

nói gì ngươi đều cảm thấy là có biết bao che giấu. Thật ra thì ngài cũng
không nghĩ tới là thiếp không biết thật sao?"

Nhận thấy Cảnh đế nhìn nàng.

Tịch Nguyệt nói tiếp: "Thiếp không biết. Thiếp vốn đã rời đi xa, chờ đi

đến trước mặt, chuyện đã xảy ra, làm sao thiếp lại biết xảy ra chuyện gì.
Không thể đặt suy đoán bừa, thật ra thì không phải là bởi vì cẩn thận dè dặt,
không phải đề phòng ngài, ngài là chồng thiếp, thì tại sao phải thiếp đề
phòng ngài. Không nói, là bởi vì không muốn vì phán đoán sai lầm của
mình mà ảnh hưởng tới ngài, làm trễ nãi thời gian ngài tìm ra đầu sỏ gây
nên tội kia."

Cảnh đế không nghĩ tới Tịch Nguyệt lại là nói ra mấy câu nói như vậy.

Xoay người thì lại nằm trên người nàng, có thể là liên quan tới đang ở

trong nước, Tịch Nguyệt cảm giác là lạ.

"Nàng không nói, sao biết phán đoán của mình là sai lầm."

Cơ thể bị người đè lên, Tịch Nguyệt cảm thấy khó thở, quả đấm nhỏ nện

cho hắn một cái: "Thiếp thở không ra hơi rồi, người hãy tránh ra đi."

Lời này ngược lại thật to gan, Cảnh đế hừ hừ thở dốc mấy tiếng, lật

người lần nữa, lần này là nàng đè trên người hắn.

Thấy hắn lúc nào cũng là như vậy, Tịch Nguyệt đã không còn cách nào.

"Thiếp không thể xác định phán đoán của mình là đúng hay sai, đây

không phải chính là không duyên cớ ảnh hưởng tới ngài sao. Ngài là nhất
quốc chi quân (vua của một nước), cho dù là học thức hay là cách nhìn,
cũng phải độc đáo hơn nhiều, một cô gái nho nhỏ như thiếp, thiếp chỉ là
hoa tầm gởi phụ thuộc vào ngài. Nào có cách nhìn gì tốt chứ?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.