Vật này không hề hiếm lạ gì, bọn họ không phải không có nhưng mà
Tịch Nguyệt biết đây là tâm ý của nàng, đương nhiên bất đồng.
Xảo Ninh làm món ăn đều thiên ngọt, Tịch Nguyệt biết Cảnh đế không
thích quá ngọt nên mỗi ngày đều phải làm hai loại khác nhau, Cảnh đế nhìn
nàng mỗi ngày bận rộn chạy đi chạy lại, khóe miệng mỉm cười, đúng là có
mấy phần cao hứng.
Tháng ngày cứ trôi qua như vậy, vụ việc trên con đường đá kia cũng
dường như không xảy ra.
Nhưng mà ngẫu nhiên nhìn An Thục nghi mấy lần, Tịch Nguyệt đều cảm
thấy nàng có gì đó không đúng.
Thực ra Tịch Nguyệt không biết được An Thục nghi mong muốn có
được một đứa nhỏ đến mức nào.
Nên nói thế nào đây, An Thục nghi mong chờ đứa bé thật lâu, bây giờ
thật vất vả mới có, lúc còn chưa được biết tới thì đã bị người khác hại chết,
sao nàng có thể cam tâm.
Người người đều nói nàng không thể sinh con, nếu không thì tại sao lại
chưa từng mang thai, thời gian lâu dài, bản thân nàng cũng nghĩ là thật,
nhưng lại không ngờ, sự thực chứng minh, nàng có thể có đứa nhỏ.
Nhưng là đứa bé này đều vì người khác hại nên mới có thể như vậy.
Nếu như không phải lúc đó Đức phi lôi nàng một cái, sao nàng có thể
ngã chổng vó như vậy chứ. Nếu như không phải tính kế Bạch Du Nhiên,
trên đường đá kia sao có thể có bột tan. Hiên tại Bạch Du Nhiên vẫn còn tốt
đẹp nhưng con của nàng lại mất đi, như vậy xem ra bất luận hung phạm là
Đức Phi hay Bạch Du Nhiên thì đều là kẻ thù của nàng.