KÝ ỨC CHIẾN TRANH - Trang 171

năm 1942 trở về trước chúng tôi vẫn còn sử dụng loại súng trường Mosin –
tất nhiên đó là loại vũ khí rất bất tiện, về sau họ cấp cho chúng tôi loại tiểu
liên PPSh. Hoàn toàn không có hỗ trợ hoặc thả dù tiếp tế từ “miền đất lớn”.
Nói chung, chúng tôi vác tất cả trên đôi vai mình: súng tiểu liên, ba lô, máy
điện đài. Điện đài của chúng tôi là loại V-100 sản xuất tại Mỹ, có bộ phận
thu phát to bằng cái TV cỡ trung. Khi ở chế độ thu tin, nó sử dụng một bộ
ắc quy BAS-80, cấp được 80 Volt, nhưng khi chuyển tin nó cần bộ nguồn
phụ, do đó mới có tên gọi “động cơ lính” đi kèm: một cái giá ba chân gập
lại được có gắn pê đan, thường được quay bằng tay. Nó có công suất mạnh
hơn loại do ta sản xuất, và mỗi khi phải đi xa, chúng tôi luôn đem nó theo.
Chúng tôi rất hiếm khi di chuyển bằng máy bay: người ta sợ chúng tôi sẽ bị
phát hiện. Nói chung, công việc của một điện đài viên rất khác thường: anh
luôn phải hoạt động đơn lẻ. Cấp trên đày đọa anh mọi điều chỉ vì sợ anh bị
phát hiện và bị pháo địch tiêu diệt, đồng thời họ cũng không thể thiếu
chúng tôi, do đó chúng tôi luôn có mặt, trong một hầm trú ẩn, một cái hào,
một hố bom; anh bò vào trong và ngồi đó để sẵn sàng chờ được gọi, nhưng
anh chỉ được đi máy bay thực hiện nhiệm vụ trong những trường hợp cấp
bách nhất. Tín hiệu tới chúng tôi đều đã được mã hóa thành những cột năm
chữ số, do đó tất nhiên tôi không thể biết được nội dung của chúng.

Lữ đoàn trượt tuyết số 31, Sư đoàn xạ thủ Cận vệ số 10, mùng 2 tháng 11
năm 1942.

Mặt trận Karelian.

Tôi nhớ nhất mùa đông của năm 43-44. Đó là chuyến hành quân đẫm máu
nhất của chúng tôi. Chúng tôi có từ 80 tới 90 người, và tổn thất tới 30-40
người, tức là cứ mỗi người trong nhóm thì có một người khác bị thương
hoặc hy sinh. Lần ấy có một trường hợp bi thảm xảy ra. Có hai anh em

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.