KÝ ỨC CHIẾN TRANH - Trang 178

Trung sĩ Yu. Koriakin, Graiforberg

Mùng 9 tháng Năm năm 1945

Chiến tranh đã kết thúc, nhưng chúng tôi phải trải qua hai tháng nữa ở cái
chốn nghỉ chân ấy. Đáng tiếc là ở đây họ có lệnh cấm, nhưng chúng tôi đã
linh động đổi xăng, dây điện thoại, bóng đèn, ắc quy để lấy nước hoa. Ngày
14 tháng Sáu là sinh nhật tôi. Mọi người bảo: “Cậu nợ chúng tớ nhé. Hãy tổ
chức chút cay đi, chúng tớ đã phát ngán thức ăn của bếp dã chiến rồi”. Phải
làm thế nào đây? Xem nào, chúng mình đang sống ngoài biển mà. Ừ thì
cậu có thể đi bắt lấy mấy con cá, nhưng làm gì có lưới. Thì phải nghĩ ra
cách - làm cho chúng (lũ cá) choáng. Chúng tôi có trong tay loại ắc quy cho
đèn pin. Chúng rất có giá bởi mọi người, kể cả binh lính và sĩ quan, đều
dùng đèn pin, nhưng theo quy định quân đội, chỉ chúng tôi mới được quản
lý ắc quy. Tôi quấn rất vài bộ ắc quy quanh một cọc mìn cá nhân và một
quả mìn chống tăng, và cùng với một đồng đội chèo ra biển, và rồi bằng
một cuộn dây điện dã chiến, chúng tôi có được con thuyền từ một gã Đan
Mạch. Chúng tôi chất mìn và dây ngòi lên thuyền và bắt đầu “buông câu”
khi đã ra cách bờ khoảng nửa cây số – gắn dây ngòi vào, châm lửa và thế là
xong. Còn nói về cá, khoảng nửa tiếng sau, chúng tôi chất lên đầy cả nửa
chiếc thuyền! Chúng tôi quay về. Một tay lính tuần cầm tiểu liên chặn đầu
chúng tôi: “Bước ra!”. Gã Đan Mạch đứng cạnh anh ta. Hắn đã bán đứng
chúng tôi! “Đi đều bước!”. Tay trung sĩ dẫn chúng tôi về sở chỉ huy, càu
nhàu: “Hãy xem này,” anh ta nói – “chúng đã kiếm ra một trò mới, làm
choáng cá! Chúng mày đã xé rách biết bao nhiêu lưới. Đám ngư dân đang
than phiền với chỉ huy kia kìa! Khi nào về tới sở chỉ huy, tao sẽ cho chúng
mày biết tay!” Tôi không cho là họ sẽ đưa chúng tôi ra tòa, nhưng chúng tôi
hẳn sẽ bị khiển trách hoặc bị phạt giam. Họ đã chuẩn bị từ lâu rồi – dán

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.