KÝ ỨC CHIẾN TRANH - Trang 337

đơn vị của mình từ chỗ đó. Cứ để họ thử lôi tôi ra khỏi đấy mà xem!” Anh
ta chỉ cười và bảo, “Ồ, anh thật là một tay thích phiêu lưu.” Nhưng mỗi khi
đơn vị cần hỗ trợ, anh ấy luôn giúp đỡ hết sức mình.

- Thật ra, chúng tôi luôn là một đại gia đình. Ví dụ như lần chúng tôi

đưa được trung uý Fedor Shelavin ra khỏi Mũi Mogilny... Anh ấy là lý do
buộc chúng tôi phải dừng lại đó; cả hai chân anh đều bị thương. Anh ấy
muốn tự bắn vào mình... để giảm bớt gánh nặng cho đồng đội. Nhưng tôi
biết – nếu chúng tôi bỏ lại Shelavin, vào lần đột kích kế tiếp sẽ có ai đó
nghĩ, “Thế đấy, nếu chúng ta đã bỏ rơi một sĩ quan chỉ huy bị thương thì
trường hợp của mình chắc chắc cũng vậy.” Nếu ý nghĩ đó rơi vào đầu của
một người lính, anh ta sẽ không thể chiến đấu được. Anh ta sẽ không bao
giờ còn là một chiến binh thực thụ nữa. Ý nghĩ đó sẽ hành hạ và làm anh
ngã lòng, bất kể anh có muốn thế hay không.

Kể từ ngày Leonov trở thành chỉ huy đơn vị cho tới hết cuộc chiến,

đơn vị của ông chỉ có 9 chiến sĩ hy sinh trong chiến đấu – 7 trong số họ là
tại hàng rào kẽm gai trước Mũi Krestovy.

- Tôi luôn đau khổ khi để mất đồng đội. Hãy hỏi bất cứ ai mà xem. Họ

đều biết rằng tôi có thể chiến đấu vì bất cứ ai tới giọt máu cuối cùng.

Dịch sang tiếng Anh: Alexander Ivanov (Donetsk)

Hiệu đính tiếng Anh: Michael J. Redd

Dịch sang tiếng Việt: Lý Thế Dân

Nguồn: Tạp chí "Russkij Dom", #1 1997.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.