KÝ ỨC KHÔNG QUÊN - Trang 136

12

T

rong thời gian tôi ở cùng với các phi công FAC, họ và nhiều sĩ quan

khác nói đi nói lại rằng chúng ta có thể chiến thắng nhanh chóng nếu như
không bị quá nhiều ràng buộc. Chủ yếu họ nói về ba kiểu ràng buộc. Một
là, trừ những nơi bộ binh tác chiến, còn thì không thể oanh tạc các xóm
làng nếu như dân làng chưa được thông báo bằng truyền đơn hoặc bằng lao
phóng thanh. Hai là, khi chúng ta muốn biến một vùng thành vùng tự do
bắn phá” – tức là một vùng mà ta có thể ném bom tùy ý và không cần báo
trước – dân làng phải được sơ tán đi nơi khác trước đó. Ba là, chúng ta
không thể huỷ diệt một vùng nếu chưa được sự chấp thuận của tỉnh trưởng.
Để tìm hiểu về hệ thống cảnh báo, tôi nói chuyện với Phòng Chiến tranh
Tâm lý phục vụ Lực lượng Đặc nhiệm Oregon; về vấn đề sơ tán dân, tôi nói
chuyện với Phòng Dân sự của Sư đoàn Không vận 101; và về quy chế xin
chấp thuận, tôi nói chuyện với tỉnh trưởng. Sau khi bay trên khu vực của
cuộc hành quân Benton trong 5 ngày đầu tiên, tôi tự giới hạn những điều
cần hỏi của mình chỉ xoay quanh cuộc hành quân trong phạm vi thời gian
đó. Kết cục, tôi đã khám phá ra rằng những thủ tục để vận dụng những ràng
buộc này đã được điều chỉnh hoặc bị bóp méo hoặc bị bỏ qua tới mức trong
thực tế những ràng buộc này không còn giá trị nữa, tuy nhiên đã có nhiều
động tác giả tạo để làm cho đầu óc đám sĩ quan nghĩ là họ bị quá nhiều
ràng buộc.

Tại Phòng Chiến tranh tâm lý của Lực lượng Đặc nhiệm Oregon, viên

trung tá phụ trách nói với tôi rằng người của họ đã rải 1.515.000 tờ truyền
đơn trên khu vực tác chiến và đã một lần thực hiện cảnh báo qua lao phóng
thanh, song nội dung chỉ là những vấn đề có tính chất chung chung, và
không có một cảnh báo rõ rệt nào về các cuộc oanh tạc sắp xảy ra. Anh ta
cho tôi xem các bản sao (nguyên bản tiếng Anh) những tờ truyền đơn đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.