KÝ ỨC VỤN 2 - Trang 161

Hào ngồi nhìn lom lom, cười hậc cái, nói hay hè, rồi lăn ra ngủ như
chết.

Cả tháng trời sáng nào bà Quắc cũng kéo chị Đóc Xấu ra sau hồi

nói răng rồi răng rồi. Chị Đóc Xấu ứa nước mắt, nói không răng cả
mạ ơi. Bà Quắc lại làm động tác, nói đầu tiên mần ri nì ri nì, sau nó
chịu rồi thì ri nì ri nì, rồi ri nì ri nì. Chị Đóc Xấu ôm mặt khóc, nói
mạ ơi cho con về nhà.

Không biết vợ chồng ông Quắc bàn bạc ra sao, tối đó ông Quắc

vào buồng, vuốt lưng xoa đầu chị Đóc Xấu, nói thôi, con chịu khó để
ba mần ví dụ cho chồng con coi. Lập tức ông bị ăn một cái tát rụng
mất cái răng cửa. Ông Quắc ôm mồm nhăn nhó, nói hay để ba thuê
đứa mô mần ví dụ. Ông lại ăn thêm một cái tát, rụng mất cái răng cửa
nữa. Anh Hào nhìn cái mồm đầy máu của ông Quắc, cười cái hậc, nói
hay hè. Chị ôm anh Hào khóc, nói ôi chồng ơi chồng ơi, chó mèo còn
biết răng chồng tui không biết. Anh Hào cười hậc cái, nói hay hè.

Chị Đóc Xấu đùng đùng xách áo quần ra về, hai vợ chồng ông

Quắc quỳ xuống ôm chân chị khóc nói khoan khoan, còn nước còn tát
con ơi! Chị Đóc Xấu lạy ông bà Quắc, một mình đi thẳng ra xóm
Bàu. Trước đó chị có ghé qua nhà mình, móc túi đưa cho mạ mình ba
đồng, nói cháu nợ thím bốn đồng, giờ mới có ba đồng, thím cầm tạm.
Mạ mình dúi tiền vào túi chị, nói mi ra đó không tiền lấy chi mà tiêu,
biết hỏi mượn ai. Chị lại dúi tiền vào tay mạ mình, nói cháu mượn
thím quá lâu rồi, gặp thím ngượng lắm. Mạ mình cười lại dúi tiền vào
túi chị, nói mi yên tâm từ ni không gặp tau nữa mô mà ngượng.
Tưởng mạ mình nói chơi té ra thật. Từ khi chị ra xóm Bàu (1965) cho
đến khi mạ mình mất (1996) chưa khi nào mạ mình gặp lại chị. Mình
cũng thế, cho đến năm 2003.

Khi đó mình đang ở Sing, thằng Sơn (Nguyễn Thanh Sơn) đưa

mình đi chữa bệnh ở bệnh viện Pakway. Bệnh chẳng chữa được, bù

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.