LÀ ĐIỀU ANH MUỐN - Trang 126

Hắn đã bước xuống bậc thềm trước khi cô kịp nói hết câu mà
không hề dừng bước. Gillian ngẩn ngơ nhìn theo hắn, tự hỏi đến
bao giờ những cuộc chạm trán của hai người sẽ trở nên dễ chịu
hơn.

Christopher không có vẻ quá quan tâm đến vấn đề này, có chăng
sự vội vàng của hắn không phải một dấu hiệu chứng tỏ điều đó.
Hắn sải bước mau lẹ, với một vẻ tự tin cứ như có thể trông thấy
từng cành cây, hòn đá trên đường. Wolf bám theo bên cạnh hắn,
cái bóng đen dữ tợn đó chỉ có kẻ ngu mới dám dây vào.

Gillian xoay mặt nhìn về phía cửa sảnh rộng mở. Vậy là cô phải
rời khỏi chỗ này và biến bản thân trở nên hữu dụng. Cô lau tay
vào váy, ước mình biết ngậm miệng. Với ai đó, có vẻ rồng vừa
mới rời tổ. Song đối với cô, những con rồng khác lại đang chờ
bên trong, sẵn sàng buông sự khinh miệt và nhạo báng lên cô
bởi dám cả gan ra lệnh cho họ làm việc.

Cô bước tới một bước và suýt nữa bị xô ngã bởi một tấm thân
chạy như bay qua cửa. Jason vươn tay đón lấy cô, vừa thở hổn
hển vừa xin lỗi.

“Tôi không nhìn thấy cô, thưa phu nhân”, cậu ta thốt lên rồi
cười. “Hôm nay trông cô khá ổn. Tôi rất vui khi gặp cô ở ngoài
này.”

“Cảm ơn”, cô đáp.

“Buổi sáng tốt lành.” Và khi dứt lời, Jason đã phóng thẳng xuống
những bậc thềm rồi chạy vội về phía cổng thành, theo hướng
lãnh chúa của cậu ta đang đi tới.

Đó chẳng phải một tên thiếu niên bị ngược đãi. Kỳ thực, cậu ta
dường như rất yêu quý Christopher. Gillian nhận thấy lòng hiếu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.