LÀ ĐIỀU ANH MUỐN - Trang 159

con. Cha thì luôn đánh đập, đến nỗi con không thể cử động...
Ô!”, cô kêu lên. “Tấm chăn đang làm con ngạt thở.”

Tấm chăn nới lỏng để Gillian thở hổn hển. Thánh thần ơi, chúng
nặng quá!

Cô gắng nhấc tay đẩy chăn ra, nhưng chúng cuộn quá chặt. Điều
khó hiểu hơn nữa là Berengaria đang nói chuyện với cô, hay tấm
chăn như choàng tay ôm cô đang nói? Cô biết nếu mình có thể
mở mắt, cô sẽ phân biệt được, nhưng cô quá mệt mỏi.

“Bà biết đó”, Gillian thở dài lên tiếng, “Con thật sự không muốn
rời khỏi Blackmour. Con biết đây là thành trì hùng vĩ và oai
nghiêm nhất, nhưng con dám chắc mình đã ngưỡng mộ nơi này
từ cái nhìn đầu tiên khi Colin dừng lại cho con quan sát. Ngài ấy
phàn nàn ầm ĩ về chuyện trót nhỡ cho phép con thoải mái,
nhưng ít ra thì không đánh con. Dù vậy, ngài ấy đã dọa con phát
khiếp”.

“Gã sẽ bị chỉnh đốn lại”, giọng Berengaria ồm ồm; rồi ho hắng.
“Ý ta là gã sẽ được chỉ bảo.” Giọng nói tiếp tục bằng tông cao và
khàn khàn.

“Nếu con là bà, con sẽ không làm vậy”, Gillian đáp. Cô thôi nỗ
lực mở mắt. Sự ấm áp bao bọc quanh cô quá tuyệt vời để phải bị
gián đoạn vì nhìn thấy một túp lều rách nát. Berengaria có lẽ
chẳng thể thay đổi được gì. “Bà thấy đó, con không sợ Colin.
Jason nói Colin sợ độ cao, còn con thì không. Nếu ngài ấy quát
mắng, con chỉ cần trốn lên đầu tường thành.”

“Điều đó sẽ không xảy ra với cô”, Berengaria hỏi với giọng điệu
khó chịu, “lãnh chúa của cô có thể dạy dỗ gã ta mà?”.

Gillian do dự, nhận ra bản chất vấn đề.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.