hồn quá bận tâm đến những khiếm khuyết của bản thân mà
không thể nhìn thấy tình yêu đang chờ đợi sẵn sàng ngay trước
mắt họ.
Mù quáng có rất nhiều dạng.
“Tất nhiên, ta sẽ giúp con”, Berengaria từ tốn đáp. “Nhan sắc và
can đảm sẽ thuộc về con, con của ta. Và yêu cầu duy nhất của ta
là con hãy báo tin cho ta khi thành công. Chỉ cần vậy thôi đã đủ
rồi.”
Berengaria đứng dậy bước tới bàn chế thuốc riêng của mình. Bà
kéo ra một hộc đựng thảo dược, nhón lấy một hoặc hai nhúm
vài vị, trộn chung với nhau và gói vào hai túi da nhỏ. Bà trao
chúng tận tay Gillian rồi nhận được nụ hôn của lòng biết ơn, sau
đó nhìn Gillian chạy như bay về thành trì, nỗi lo âu của cô đã
được giải quyết.
“Ngươi đưa cái gì cho con bé vậy?”, Nemain ngờ vực hỏi. “Ngươi
không lấy thuốc từ lọ nhan sắc và can đảm thông thường. Ta
nhớ mà. Ta tự tay dán nhãn cho chúng.”
“Ta cho con bé thứ đặc biệt”, Berengaria đáp, tự cười với mình.
“Hừm”, Nemain ra vẻ không phục.
“Đừng chất vấn cấp trên”, Magda nói với Nemain, nhại lại câu
châm ngôn yêu thích của Nemain.
Berengaria thở dài khi trận cãi vã lại bắt đầu. Dĩ nhiên bà chỉ
dùng một ít bột cánh hoa hồng, nhưng Gillian sẽ chẳng bao giờ
khôn ngoan hơn để hiểu. Vẻ đẹp tự nhiên cô sở hữu và lòng can
đảm dồi dào ẩn sâu bên trong sẽ bộc phát, nở rộ nhờ niềm tin
của cô.