Chưa lời buộc tội nào tổn thương gã nhiều như vậy. Gã bắt đầu
phụ cô tìm kiếm, nhặt từng chút một thứ bột nhìn từ xa thấy
chúng có vẻ như món gì ăn được. Rồi gã giúp cô thu gom những
vật rơi trên bàn. Khi xong việc, gã cùng cô gói tất cả trở lại túi
da.
“Ta thực sự không thể nghĩ cô đang cố đầu độc Christopher”, gã
nói với hàng chân mày nhíu chặt.
Gillian nhìn vào gã, hai bên má ướt đẫm nước mắt. “Tôi tha lỗi
cho ngài, mặc dù ngài đã hủy hoại cơ hội để tôi có được
Christopher. Phu nhân Berengaria đã tặng tôi phương thuốc
nhan sắc và can đảm bí mật mà bà tích trữ, tôi tin chúng là số
thuốc cuối cùng.”
Colin hoài nghi, chủ yếu về chuyện Berengaria là một phu nhân
và những thứ thảo mộc này thực sự có thể làm con người ta
xinh đẹp và dũng cảm. Nhưng hắn chọn cách không nói quá
nhiều. Gillian đang quẫn trí cùng cực, cô nghĩ thứ thuốc đó
không còn giúp ích cho mình nữa. Lần đầu tiên trong nhiều
năm, Colin nhận ra bản thân bị tác động bởi hương vị ngọt ngào
của nữ nhân. Phải, Christopher đã không chọn nhầm cô gái này.
Và nếu cô ta muốn tin rằng những thứ thuốc đó làm mình đẹp
hơn, gã hoàn hoàn sẵn lòng giúp đỡ. Nhưng, chết tiệt, gã phải
chắc chắn là cô không tự đầu độc bản thân bởi chúng.
Christopher đã yêu mến cô gái này. Mất cô ta hiển nhiên gã sẽ
gặp rắc rối.
“Ta nghĩ cô muốn chia sẻ chút ít”, Colin hỏi, cố ra vẻ vô tư để
Gillian không nghi ngờ. “Chỉ thuốc làm đẹp thôi nhé. Ta đã có
đủ sự dũng cảm rồi.”