Christopher đưa tay mơn nhẹ gò má cô bằng các đốt ngón. Làn
da cô ấm lên do ánh nắng hoặc vì xấu hổ. Với bản tính tự mãn
sẵn có, hắn thích nghĩ do nguyên nhân thứ hai hơn.
“Vậy”, hắn bắt đầu lý sự, “hôm nay em không phải dọa đám
người hầu run sợ nữa à?”.
“Chắc chẳng có gì ngoài tiếng cười nhạo”, cô lặng lẽ nói. “Ta cam
đoan rằng không phải vậy. Em biết không, ta đã định bảo em
làm vậy trong suốt hai tuần qua, nhưng cứ quên khuấy đi. Ta
khá hài lòng với cách em kiểm soát mọi việc. Dũng cảm và can
đảm, thực đó”, hắn nói thêm. “Thậm chí Colin cũng phải e dè
khi đi ngang qua em.”
“Còn ngài?” Giọng cô nhỏ hơn cả một tiếng thì thầm. “Ta cũng
thế.” Hắn lật mình rồi đứng dậy, sau đó xoay người đưa tay về
phía cô. “Ta không nhớ nổi có phụ nữ nào đã buộc được ta phải
lui về khu vườn của mình. Em là người đầu tiên có vinh dự đáng
kinh ngạc ấy. Và”, hắn chau mày bổ sung, “em biết ta không dễ bị
dắt mũi mà”.
“Em có nhận thấy, thưa ngài.”
“Ngay khi miệng lưỡi em đã được mài bén. William sẽ lấy làm
hài lòng.”
Ngón tay cô giật nhẹ trong bàn tay hắn. “Còn ngài, thưa lãnh
chúa? Ngài thế nào?”
Hắn có hài lòng không? Hắn có nên vui mừng khôn tả khi cô lấy
hết can đảm hôn hắn? Hắn có kích động không khi cô đủ tin
tưởng đưa tay cho hắn nắm? Hắn có biết ơn vì mỗi sáng tinh mơ
khi thức giấc, trong suốt hai tuần qua, đều có một cô nàng dịu
ngọt nằm ườn trên người hắn với sự buông thả vô tư?