“Jason!”, Christopher kêu lên, tiến đến sau lưng tóm lấy cậu
nhóc. “Ngươi phải đối đãi tốt với họ ngay lập tức. Hãy nhớ, họ là
khách của chúng ta, ngay cả nếu ý nghĩ đó thật vô vị.”
Hai gã trai trẻ đứng cạnh Christopher đáp lại bằng cái bĩu môi,
nhưng sau đó lại cười toe toét. Họ mướt mát mồ hôi và trông
khá luộm thuộm. Gillian cảm giác niềm tự hào cuộn trong lồng
ngực. Các con nhà Artane cao ngang Christopher, nhưng chồng
cô đã đánh bại cả hai. Cô thẳng lưng thêm một chút trên chiếc
ghế bành.
Và cô nhận ra họ đang nhìn mình, lòng can đảm nhanh chóng
rời bỏ cô như thủy triều rút. Có lẽ họ đang tiếc cho Christopher
vì cưới phải một mụ vợ tầm thường. Bởi chưa bao giờ cô nghĩ
bản thân mình xinh đẹp? Không, cô là một con ngốc.
Cô đứng dậy, cúi đầu và cố gắng giấu mình sau mái tóc. “Tôi đi
xem đám người hầu chuẩn bị bữa ăn”, cô thì thào.
Christopher giữ lấy vợ hắn trước khi cô kịp bỏ đi. “Không, Jason
sẽ trông coi chuyện đó. Em ở đây với ta. Hai gã vô lại này nghĩ ta
là ngựa thiến và ta phải chứng minh điều ngược lại. Ta chưa hề
bị thuần hóa từ cái ngày em lấy ta, Gill, em phải ở đây để chứng
tỏ sự thật.”
“Christopher, làm ơn”, cô thì thầm. “Gillian, gì vậy?”
Nếu có thể chết, cô đã chết ngay rồi. Hẳn sẽ dễ chịu hơn tình
cảnh chồng mình đang tạo ra.
“Em năn nỉ ngài để em đi”, cô điên cuồng rít khẽ.
“Làm ơn!”
“Tại sao?”, hắn khẽ đáp lại.