cô nghe, cô cũng nghe cha mình và lính của ông thảo luận về
sức mạnh của Artane trên chiến trường.
Sự ngưỡng mộ của họ phô bày khá miễn cưỡng, nhưng đủ công
tâm. Robin Artane là một chiến binh dũng mãnh, một lãnh
chúa quyền lực. Nhưng ông đang ở đây, sau những gì đã nói và
thể hiện, ông chỉ đơn thuần là một người đàn ông.
Không giống Rồng xứ Blackmour.
Không một sinh linh nào ở nước Anh nói về Christopher
Blackmour mà không đề cao hơn bản thân họ. Danh tiếng, hành
động của hắn, phải, thậm chí tính khí của hắn đã được cảnh báo
là đen tối hơn cả bóng đêm và dữ dội như Lửa địa ngục. Chiến
tích trong quá khứ của hắn có lẽ tương đương với Robin hoặc
kém hơn đôi chút, không thành vấn đề. Hắn là Christopher
Blackmour, một chúa tể nổi trội chẳng một sinh linh nào dám
đối mặt.
Và nơi cô ngồi, ngay trên đùi của con Rồng đó, nép mình sát vào
hắn như thể hắn là một chú cún vô hại.
Ý nghĩ đó khiến cô bật cười.
“Em đang cười gì vậy, cô gái?”, Christopher nói khẽ qua mái tóc
cô.
“Không có gì, thưa ngài”, cô thì thầm đáp lại.
“Ta không tin em.”
Cô tựa người và áp má vào hắn. “Em chỉ vừa nghĩ là em yêu ngài
và em hạnh phúc được là của ngài. Không phải mọi phụ nữ ở
nước Anh đều có thể tự hào trải qua một đêm thu mình trong
vòng tay Blackmour.”