LÀ ĐIỀU ANH MUỐN - Trang 480

“Thưa ngài, tôi đầu hàng!”, Ranulf kêu lên.

Christopher quệt cánh tay qua hàng chân mày đẫm mồ hôi.

“Ranulf, đồ đàn bà, sao lại kêu lên như thế?”, hắn hạch sách.

“Đi mà tra tấn người trợ tá của ngài đi, quý ngài trẻ trung sung
sức. Chờ tôi lấy lại hơi đã.”

Christopher nghiến răng giận dữ. “Nếu đem thằng nhóc đó ra
luyện, có khi ta sẽ xuyên thanh kiếm gỗ chết tiệt này qua mắt
nó. Nếu Jason chết, Robin sẽ đem ta ra quay trên lửa. Ngược lại,
nếu ngươi chết, cha ngươi hẳn sẽ gửi cho ta chục chai rượu ngon
nhất mà ông có thay lời cảm ơn.”

“Cha tôi đã mất rồi”, tay đội trưởng thở hổn hển.

“Vậy ngươi có gì để mà lo nữa?”, Christopher nén cười. “Một giờ
nữa đi, lão già, sau đó sẽ nghỉ. Ta cảm thấy sung sức như thể vừa
bước khỏi lều vào buổi sáng mát mẻ vậy.”

“Mùi trên người ngài không giống vậy đâu, thưa ngài.”
Christopher cười gằn, không sửa lời tay đội trưởng. Gã lớn hơn
Christopher mười tuổi, bình thường rất ít nói, chỉ lẳng lặng làm
nhiệm vụ của mình thật triệt để. Nhưng trả đũa hắn trong lúc
đấu thế này là một niềm vui đã lâu rồi gã mới lại có. Làm bất cứ
điều gì ngoại trừ phải chao đảo vì choáng váng đều rất vui. Có lẽ
giờ đây hắn đang được đền đáp bởi những buổi rèn luyện. Khi
ấy, hắn chỉ đơn giản bám lấy ý nghĩ rằng mình vẫn còn là một
chiến binh. Hiện tại hắn có thể nếm được quả ngọt từ nỗ lực của
mình - thật sự ngọt.

Hắn sẽ tìm đến Bernard Warewick và xem lão trả giá cho những
vết sẹo của Gillian cùng việc nhạo báng hắn. Rồi hắn sẽ đón

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.