LÀ ĐIỀU ANH MUỐN - Trang 55

Không còn gì đáng xấu hổ hơn việc để Blackmour nghe thuật lại
chuyện cô đã sợ hãi thế nào. Nó sẽ chỉ khiến hắn hả dạ.

“Theo lời cô, tiểu thư”, Jason gập người đáp.

Chàng trai trẻ dẫn cô về phòng, nhóm lửa lò sưởi và lưu lại cho
đến khi cô cam đoan với cậu rằng mình thực sự muốn nghỉ ngơi
sau chuyến tham quan. Khi đã chốt cửa, cô lập tức thay quần áo
và bới thanh kiếm từ đáy rương lên. Được tôi luyện kỹ năng
đánh kiếm cùng đối thủ tưởng tượng là điều hạnh phúc gấp bội
với cô. Nó giúp cô quên đi nỗi sợ, cũng là cách giúp tiêu hao
năng lượng để bản thân có thể ngủ ngon. Cô biết mình khôn
hồn nên ngủ ngay khi có thể. Chỉ vào giữa đêm mới đủ khả năng
đào thoát khỏi Blackmour và cô không muốn cơn mệt mỏi cản
trở mình khi cơ hội đến.

Cảm nhận thanh thép lạnh cứng trong tay, hết sức tập trung. Cô
ước chừng kích thước của đối thủ vô hình và bắt đầu luyện tập,
canh chừng các bước di chuyển sai, vì nó sẽ để lộ điểm yếu của
đối thủ.

Gillian trở người trằn trọc, tìm một tư thế thoải mái. Sau vài
phút, cô đầu hàng và bật dậy khỏi giường, vặn mình. Cô nhìn
chiếc rương đặt dưới chân giường, sau những tấm thảm. Vô ích.
Tên ngốc nào đã quyết định giễu cô bằng cách không bỏ lại vật
dụng tiểu tiện nào vậy? Cô quấn chặt chiếc áo choàng quanh
mình và săm soi cánh cửa gỗ nặng nề. Hoặc là ra khỏi phòng và
tìm một buồng vệ sinh hoặc là chịu chết trong này.

Một cơn đau thắt mách bảo cô rằng chịu đựng không phải là lựa
chọn khôn ngoan. Cô trút hết can đảm và mở then cài khẽ
khàng nhất có thể, thực sự nhẹ nhàng. Cánh cửa không phát ra
âm thanh nào khi Gillian mở nó và lách ra ngoài hành lang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.