LÃ MAI NƯƠNG - Trang 381

Lôi Lão Hổ ngạc nhiên ngửng đầu nhìn Tiểu Hoàn :
- Hiền thê cần nói điều chi
- Sáng mai cho thiếp mai giám trận đấu với Phương Thế Ngọc.
Họ Lôi lắc đầu mỉm cười :
- Không được. Có hai điều bất tiện. Thứ nhất: đấu cùng một tên thiếu

niên vô danh mà phải đưa hiền thê ra giám trận, liệu thanh danh chúng ta
còn chi? Thứ nhì: nếu vợ chồng chúng ta cùng đâu thì không sao, nhưng
hiền thê giám đài, ta thấy bứt rứt khó chịu không thể tận tình tranh đấu. Chi
bằng hiền thê cứ ở nhà là hơn cả. Vả lại sá chi tên Phương Thế Ngọc mà
phải thắc mắc nhường ấy?

- Thiếp thấy lang quân không được vui, nên lo ngại.
Lôi giáo đầu phì cười :
- Ta băn khoăn không gì lo Phương Thế Ngọc bản lãnh cao cường,

nhưng vì không muốn tranh đấu với một tên vị thành niên. Tuy vậy, ngày
mai ta vẫn phải hạ nó như thường để cho mọi người ghê sợ rằng bất cứ
nam, phụ, lão, ấu, ai cả gan vuốt râu cọp thì phải chết! Hiền thê an tâm ở
nhà chờ, ta sẽ về nghỉ sớm… À, cơm rượu sẵn sàng chưa? Ăn xong, nghỉ
ngơi mai còn đi trấn đài. Mấy bữa rày có nhận được tin của nhạc phụ
không?

Lý Tiểu Hoàn nói :
- Quên khuấy đi mất! Hôm rồi tiếp tục được thơ của phụ thân cho biết

người sẽ từ Trường Sa qua đây chơi.

Sáng hôm sau, một số đông thanh niên Quảng Đông do Trần Ngọc Thơ

tổ chức đêm hôm trước, vận võ phục đồng đều, đeo đoản đao thật oai vệ,
giắt một tuấn mã trắng như tuyết đến chờ trước Hội quán rước Phương Thế
Ngọc.

Đúng giờ, Thế Ngọc bắt đầu quấn khăn võ sanh buông mối sau gáy, võ

phục áo xanh dương cài nút bên, trong gài ngầm Hộ Tâm kính, lưng thắt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.