LÃ MAI NƯƠNG - Trang 577

gọn gàng. Nàng có một sắc đẹp anh thư cân quắc, dịu dàng với khuôn mặt
trái xoan, chiếc mũi dọc dừa, nhưng nghiêm nghị với cặp mắt phượng nhãn
xếch ngược long lanh.

Cả hai cùng vận võ phục màu chàm, chân dận ủng đen, lưng gài trường

kiếm mà hai mối tua xanh đỏ thỉnh thoảng lại nhẹ bay trước gió.

Thanh niên nói :
- Sư muội thử coi, câu chuyện có động trời không? Theo dư luận, tráng sĩ

nọ không phải là kẻ gian ác hại người.

Thiếu nữ gật đầu :
- Tiểu muội cũng thắc mắc về vụ bắt tráng sĩ ấy quá, sư huynh thử mời

chủ quán vào hỏi chuyện xem sao.

Thanh niên khen phải. Chàng liền hối bảo mời chủ quán đến nói chuyện.

Chủ quán lật đật từ trong bước ra tiến đến chỗ hai người.

- Nhị vị quan khách có điều chi dạy bảo?
Thanh niên nói :
- Chúng tôi từ xa đến đây không hiểu phong tục xứ này thế nào, nhưng

vụ bắt người vừa rồi, tiên sinh nghĩ sao? Tráng sĩ bị bắt ấy là ai vậy? Coi có
vẻ gã bị tội nặng lắm thì phải?

Chủ quán chép miệng thở dài :
- Tôi có ngờ đâu cơ sự xảy ra như vậy. Tưởng câu chuyện bắt bớ cũng

chỉ qua loa thôi, tôi có việc phải ra phố, dè đâu lúc trở về trông thấy phạm
nhân mới hiểu là câu chuyện tày đình, bất ngờ. Nhị vị từ xa qua đây không
biết là phải, nhưng chúng tôi là người xứ này ai mà chẳng biết Hoàng
Khôn, một tay võ dõng, môn đồ Thiếu Lâm tự!…

Nghe ba tiếng “Thiếu Lâm tự”, hai thanh niên vội đưa mắt nhìn nhau

trao đổi sự ngạc nhiên.

Thanh niên hỏi chủ quán :
- Tráng sĩ Thiếu Lâm tự ấy can tội gì thế?
Chủ quán lắc đầu :
- Nào tôi có biết. Nhưng sáng nay, lúc hai trưởng sai nha đến đây nói

trước với tôi rằng họ sẽ lừa bắt một tên thủy tặc lợi hại, cần phải giả đò đãi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.