Như khóc tức tưởi. Nó gục đầu vào vai Tú, gương mặt kinh hãi già nua.
Cũng may nó lấy chồng già, nên nhìn vợ chồng nó lúc này lại xứng đôi vừa
lứa. Em rễ Sang đi ra đi vào đợi các bác sĩ đưa cơ thể vừa được cứu sống
của hắn lên phòng điều dưỡng. Không thể cứu được khả năng làm cha và
khả năng làm đàn ông của Sang được nữa. Loại độc dược mà mụ Sương
dùng để đầu độc Sang được chiết xuất từ một thứ cây hiếm trên rừng mà
chỉ những thầy thuốc người dân tộc mới biết cách chế biến. Điều đặc biệt
của lọai độc dược này là khi pha vào rượu đã ngâm qua hai lượt sẽ có mùi
thơm thoang thỏang, dễ chịu tác dụng phụ này chỉ xảy ra sau mười lăm
phút.
Thứ độc dược này chỉ dùng để trả thù những ông chồng có thói trăng hoa
và người tình ăn ở hai lòng.
Gương mặt thất sắc của Sang bị thuốc gây mê của bác sĩ làm cho khờ khờ
dại dại. Bố Tú gọi điện, giọng ông điềm tĩnh nhưng vẫn lộ chút gì hỏang
hốt. Ông dặn con rằng dù thế nào đi chăng nữa, Sang vẫn là người tốt nên
đừng bỏ Sang lúc này. Gã làm sao có thể bỏ Sang được? Bởi tìm một người
bạn tốt là rất khó mà giữ được người bạn ấy còn khó hơn.
***
Nga ôm con, hát ru thằng cò ngủ, “À ơi! Con ơi nhớ lấy câu này. Sông sâu
chớ lội, đò đầy chớ qua”. Thằng bé khóc ngằn ngặt trên tay mẹ; nó hay
khóc, hay nghịch ngợm, lười ăn.
Thằng bé được sáu tháng, mắt giống mẹ, trán giống ông nội và gương mặt
giống Tú như đúc. Gã luôn hãnh diện và coi sự hiện diện của con là phần
thưởng quý giá của Thượng đế, gã cũng từng lên giường với nhiều người
đàn bà nhưng chưa bao giờ trong gã lại có ý thức sâu sắc một điều rằng
người đàn bà ấy và gã sẽ sinh ra nòi giống, một thằng cu hay cái hĩm.
Tạm thời Sang thoát khỏi án tù, nhưng luơng tâm và công luận vẫn luôn