Tử Hàm đang nhìn nàng với ánh mắt thù hằn, trong lòng cười thầm: Lạc Từ
Hàm, ngươi hao tổn tâm trí muốn tiếp cận được người ta, nhưng xem ra
người ta đối với ngươi một chút hứng thú cũng không có…
“Tỷ tỷ, Lăng công tử đã có ý tốt thì ngươi đừng cự tuyệt nữa!”
Lạc Tử Hàm vẻ mặt tươi cười tao nhã đi về phía Lạc Mộng Khê, nhưng
hàn quang chợt lóe trong mắt đã bán đứng suy nghĩ thật sự của nàng, những
ngón tay thon dài có chút thô ráp dùng sức khẽ kéo Lạc Mộng Khê, trên
khuôn mặt xinh đẹp vẫn một mảnh tươi cười: “Tỷ tỷ, chúng ta cùng đến đại
sảnh dùng bữa đi!”
Không thể tượng tượng Lạc Tử Hàm vậy mà cũng có võ công! Ánh mắt
Lạc Mộng Khê chợt lóe, ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Tử Hàm, cười nhẹ:
“Đa tạ ý tốt của muội muội, nhưng tỷ tỷ ta một mình dùng bữa là được rồi,
ta không quen dùng bữa cùng mọi người, mời muội muội trở về đi! Nhớ
tiếp đón Lăng công tử thật tốt!”
Nói xong, Lạc Mộng Khê ánh mắt lạnh lùng, đồng thời đưa tay nắm lấy
tay Lạc Tử Hàm, ngón trỏ và ngón cái dùng sức bóp: “A!” Một tiếng hét
thất thanh xuyên thấu tầng mây vang lên, suýt chút nữa phá thủng màng tai
của mọi người.