Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê đem theo hộp thức ăn đi vào chỗ Bắc
Đường Dực, Bắc Đường Dực đnag im lặng ăn cơm, nhìn hắn biểu tình như
không cảm thấy cơm tù khó ăn.
“Dực huynh, Bổn vương đem đồ ăn cho ngươi.” Lạc Mộng Khê đem hộp
thức ăn để trước mặt Bắc Đường Dực, nhẹ nhàng mở ra, mùi bay đầy mũi:
“Đa tạ.”
“Cơm tù này ngươi cũng ăn được, tên Bắc Đường Diệp kia, khóc la
không ăn.” Nam Cung Quyết trêu ghẹo: “Nếu Thanh Nguyệt không lấy đồ
ăn đến cho hắn, chắc hắn sẽ chết đói trong này….”
“Quyết, Bổn vương biết ngươi cùng Tứ đệ giao hảo, Bổn vương cũng
không muốn lôi Tứ hoàng đệ ra, chính là tình huống lúc đó……”
“Bổn vương biết.” Nam Cung Quyết ngồi đối diện Bắc Đường Dực, “Kỳ
thật, ăn ngay nói thật đối với ngươi đều tốt, sự thật sẽ không che dấu được,
một ngày nào đó, sự tình sẽ điều tra ra manh mối…….”
“Các ngươi nói chuyện đi, ta đi xem Thanh Nguyệt cùng Bắc Đường
Diệp.” Biết hai người muốn nói một số bí mật, Lạc Mộng Khê liền thức
thời rời đi: đi xem Bắc Đường Diệp cùng Thanh Nguyệt có phát triển cảm
tình hay không…
“Dực, ở Ngự thư phòng, ngươi từng nói ngôi vị Hoàng Đế cùng Tử quý
phi cũng không phải là điều ngươi muốn, vậy ngươi muốn cái gì?”
Đối với Bắc Đường Dực luôn luôn lãnh khốc, Nam Cung Quyết thực có
chút tò mò, giống như Bắc Đường Dực cũng cảm thấy tò mò đối với Nam
Cung Quyết.
“Quyết, trước kia, mỗi ngày ngươi đều cau có mặt mày, cả người đầy ưu
thương, hơn nữa, Bổn vương chưa từng thấy ngươi cười qua.”