không đợi Lạc Mộng Khê nói, Nam Cung Quyết đã ôm Lạc Mộng Khê
đi nhanh về phía trước: “Chuyện của ngươi thật là đã xử lý xong rồi sao?”
Nếu không ngươi tiếp tục xử lý, ta tự mình trở về phòng là được.
“Đương nhiên là thật, Bổn vương không lấy chính sự nói giỡn. Mộng
Khê, ngươi làm sao lại tỉnh dậy? Chẳng lẽ Bổn vương không ở bên người,
ngươi không ngủ được?”
“không có ngươi bên cạnh, một mình ta chiếm giường lớn rất tốt, là tiểu
hồ ly kia chạy tới ngủ ở đầu giường, ta là bị thanh âm ô ô của nó đánh
thức.”
Lạc Mộng Khê đem sự tình đổ lên người tiểu hồ ly, Nam Cung Quyết
cũng không hoài nghi, vì tiểu hồ ly kia làm mọi chuyện đều làm không chỉ
một lần, mỗi lần đều làm thật khéo, làm cho người ta khó lòng phòng bị.
Một trận gió từ xa thổi qua, Lạc Mộng Khê nắm chặt quần áo trên người:
“Nam Cung Quyết, ngươi t\hấy Bắc Đường Dực được cứu sẽ đi đâu?”
“Còn có thể đi đâu, hắn cùng Hạ Hầu Thần Tây Lương quốc hợp tác, tổn
thương người nhà của mình, bây giờ Kì Thiên không chứa chấp hắn, hắn tự
nhiên là đi chỗ Hạ Hầu Thần.” Nam Cung Quyết nói, đáy mắt ẩn ẩn một tia
quỷ dị.
“không biết Hạ Hầu Thần biết được bản đồ phân bố binh lực là giả sẽ có
phản ứng thế nào? Đến lúc đó, kết cục của Bắc Đường Dực tuyệt đối là
thực thảm.”
Bên tai truyền đến tiếng tim đập mạnh mẽ của Nam Cung Quyết, Lạc
Mộng Khê gật gật đầu: “Thật ra, Bắc Đường Dực đã không quyền không
thế, còn bị Kì Thiên truy nã, hơn nữa bản đồ phân bố binh lực hắn đưa lại
là giả, Hạ Hầu Thần sao lại chứa chấp hắn…..”