LẠC VƯƠNG PHI - Trang 497

Vì nguyện vọng của bản thân mà sống, hắn chỉ có thể nghĩ.

Sau khi Lãnh Tuyệt Tình rời đi, không đi đâu khác, mà vào rừng cây mà

Lạc Mộng Khê nói. Đây là lần đầu tiên hắn xuất cung, giống như một đứa
nhỏ lớn xác, đối với hết thảy bên ngoài, đều cảm thấy tò mò, kỳ thật, hắn
cũng vừa mới tròn hai mươi tuổi, áp lực sống trong Tuyệt Tình cung hàng
năm, làm cho hắn trưởng thành quá sớm, gánh nặng trên vai không hợp với
lứa tuổi.

Trong rừng cây có quả rừng, nhưng còn chưa chín, phần lớn không thể

ăn, Lãnh Tuyệt Tình theo rừng cây đi vào bên trong, một tiếng cười duyên
của nữ tử truyền vào trong tai, Lãnh Tuyệt Tình trong lòng sinh tò mò, theo
bản năng đi về hướng âm thanh truyền đến.

Bên dòng suối nhỏ, Lạc Mộng Khê đã nướng xong món ăn thôn quê, tản

ra mùi thơm mê người. Đồ ngon ở trước mặt, Lôi Viễn, Lôi Thanh, Băng
Lam cũng bất chấp phân biệt chủ tớ, một người cầm một cái đùi gà lớn gặm
lại gặm……

“Ăn ngon, ăn ngon thật…… Tiểu thư, không thể tưởng được thủ nghệ

của người lại tốt như vậy……” Băng Lam vừa ăn vừa liên tục tán thưởng.

Lạc Mộng Khê khẽ cười, lật cá nướng trên đống lửa, đang muốn nói

chuyện, một cỗ hơi thở ưu thương lại từ trong lòng dâng lên, Lạc Mộng
Khê hơi hơi nhíu nhíu mày, theo bản năng quay đầu nhìn lại, quả nhiên
thấy được Lãnh Tuyệt Tình đứng ở bên cạnh rừng cây, cách bọn họ hơn hai
mươi thước, lúc này đang dung ánh mắt ưu thương nhìn phía bọn họ.

Cuộc sống như vậy mới là cuộc sống của người bình thường, không phải

sao? Có vui có buồn, có suy nghĩ, có tình cảm, không giống ta, vĩnh viễn
cũng chỉ có một loại cảm xúc.

Người này tại sao lại suốt ngày ưu thương như vậy, càng lạ hơn là, khối

thân thể này không chỉ có thể cảm giác được ưu thương của hắn, mà còn có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.