LẠC VƯƠNG PHI - Trang 965

Mười năm trước, Lăng Khinh Trần vẫn là một đứa nhỏ, hắn là tiểu hài tử

mà Dao nhi rất thích. Đôi khi lén lút cùng Mâu Thanh ra ngoài, cũng sẽ
mang theo Lăng Khinh Trần, thuận tiện để hắn làm lá chắn. Ba người cùng
nhau leo núi, bắt cá.

Có thể nói, vào thời điểm đó Lăng Khinh Trần và Mâu Thanh đã rất thân

quen. Cho nên, mười năm sau Lăng Khinh Trần mới có thể chỉ cần liếc mắt
liền nhận ra bóng dáng của hắn….. Ngẫm lại những ngày tháng hạnh phúc
vui vẻ trước kia, giờ nhìn lại nay đã âm dương cách trở. Lăng Khinh Trần
và Mâu Thanh đều nhịn không được âm thầm thở dài: “Ngươi an táng…..
Cô cô ở đâu?”

“Chưa an táng” Mâu Thanh lấy ra một hũ tro cốt. Đáy mắt vốn sắc bén

liền thay bằng nồng đậm nhu tình: “Dao nhi ở trong này, nàng vẫn luôn
theo bên cạnh ta. Dao nhi sợ bóng tối, cũng rất sợ lạnh. Ta không thể để
một mình nàng nằm trong lòng đất lạnh lẽo được”

“Đúng rồi, Khinh Trần, ngươi tới đây có chuyện gì?” Nếu không phải

đến giành lại tro cốt của Dao nhi, vậy cũng không còn chuyện gì nữa. Mười
năm trước, Mâu Thanh gọi Lăng Khinh Trần là Khinh Trần. Mười năm sau,
đây cũng là lần đầu tiên hắn lại xưng hô thân thiết với người khác như vậy.

Lăng Khinh Trần là người thân của Dao nhi, cũng chính là người thân

của Mâu Thanh hắn.

“Lạc Mộng Khê, có phải bị ngươi bắt đi không?” Sở dĩ Lăng Khinh Trần

qua mặt được Nam Cung Quyết và nam tử thần bí tìm được Mâu Thanh
trước, là vì hắn hiểu Mâu Thanh, biết rõ phương pháp và đặc điểm khi hắn
làm việc, nên chỉ cần dựa theo đó mà tìm kiếm, liền dễ dàng biết được nơi
Mâu Thanh đang ẩn mình.

“Không sai” Lạc Mộng Khê thật sự bị hắn bắt đi. Mâu Thanh sẽ không

giấu giếm: “Khinh Trần, có phải ngươi chịu ủy thác của Nam Cung Quyết,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.