"Chú đây liền thử xem." Ông dối trá nói: "Chủ yếu là do thấy các cháu
vội vã như vậy, chú cũng không đành lòng trì hoãn chuyện của các cháu,
vậy thì 5000, chú giúp cháu sửa."
Tạ Tùy nói: "Trước 6 giờ, tôi đến lấy đàn, trì hoãn một phút, một phân
tiền ông cũng đừng nghĩ lấy được."
"Được, không thành vấn đề, sáu giờ tới lấy là được."
Tịch Bạch còn có chút do dự, Tạ Tùy trực tiếp xách cô ra khỏi tiệm
đàn.
Tịch Bạch đau lòng mà trách cứ nói: "5000 có thể mua một chiếc đàn
mới."
Tạ Tùy giấu tay trong túi, không chút để ý nói: "Tiền của tôi, cậu
không cần quản."
Tịch Bạch lập tức nói: "Không cần tiền của cậu, đây vốn là chuyện
riêng của tôi, đã thật sự làm phiền tới cậu."
Việc riêng của cô...
Tâm tình Tạ Tùy vốn vô cùng tốt, nhưng không biết vì sao, vài câu
này lại làm hắn thật tức giận.
Cô bé này, có thể khống chế tâm tình của hắn, điều này làm cho hắn
vô cùng khó chịu.
"Nếu tôi đã quản việc này, sẽ quản đến cùng, bất kể là tiền sửa đàn hay
người trộm đàn, tôi đều sẽ biết rõ ràng."
"Tạ Tùy, có thể đừng cố chấp như vậy được không, cậu..."
Sẽ hại chết chính mình.