Hắn nhất quán như thế, dục vọng cường liệt, tính cách cố chấp, bá đạo
mà ích kỷ, không ai dám làm nghịch ý hắn.
Thấy các cô gái đều bị dọa sợ muốn khóc, Tùng Dụ Chu cười làm dịu
đi không khí: "Em gái, đều học cùng một trường, lại đây ngồi, đừng để
mama tức giận, ăn lẩu chứ không ăn các em, sợ cái gì."
Tịch Bạch thấp giọng nói: "Các cậu ấy . . sợ bị đánh."
Phía sau mấy nữ sinh thật hận không thể một người một cước đạp
mông Tịch Bạch.
Cậu ăn cái gì mà lớn lên lại thành thật như thế! Cái này là thật sự
muốn bị đánh!
Tạ Tùy quay đầu nhìn tràn ngập chờ mong, hoạt động cổ một chút, nói
--
"Lại đây ngồi, đừng làm cho tôi nói lần thứ hai."
Khóe mắt hắn tuy nhuộm ý cười nhưng giọng nói lại lạnh đến cực hạn.