Có lẽ là do bầu không khí hiện tại phá lệ âm trầm, phía sau có mây
trắng núi xanh làm nền, ngũ quan cô càng có vẻ mềm mại.
Quá ngoan!
Tạ Tùy kìm lòng không được bước chân đi qua cô, phía sau, Tùng Dụ
Chu hô: "Tùy ca, buổi tối còn có trận đấu."
"Tôi sẽ đến."
"Vậy được, cậu đừng đến muộn ." Tùng Dụ Chu cảm thấy lo lắng nói:
"Đến muộn sẽ bị trừ tiền đó!"
"Biết."
Tịch Bạch một bên quét rác, một bên cầm di động nghe nhạc, không
nghe được phía sau truyền đến tiếng huýt sáo.
Thẳng đến lúc cô quay đầu, mới nhìn thấy Tạ Tùy đang ngồi xổm trên
bồn hoa ướt sũng, trong tay lập lòe khói, xa xa nhìn cô, không biết đã nhìn
bao lâu.
Tịch Bạch lấy một tai nghe xuống, không hiểu hỏi: "Cậu ở nơi này
làm gì?"
"Nhìn không ra?"
Hắn hút thuốc.
Tịch Bạch đưa tay chỉ camera: "Có camera, cậu sẽ bị chụp hình."
Tạ Tùy từ trên bồn hoa nhảy xuống, nghiền nát tàn thuốc trong đất
bùn: "Đa tạ nhắc nhở."