Tay Tạ Tùy ướt sũng đầy nước mắt, qua loa chùi trên quần áo mình,
lại đổi mu bàn tay nhẵn nhụi lau nước mắt cho cô.
Thật ra Tịch Bạch không phải bởi vì hắn mới khóc, cô chỉ là quá ủy
khuất, Tạ Tùy thình lình xuất hiện trêu chọc cùng những lời nói này của
hắn, làm tất cả cảm xúc suy nghĩ của cô đặt chung một chỗ, rốt cuộc không
nhịn được.
Tạ Tùy nghiêng đầu nhìn vành tai bên trái của cô, hồng một cách vô
lý, còn in dấu răng nhàn nhạt, đều là nhờ vào hành vi "cầm thú" lúc nãy của
hắn....
Hắn đau lòng sờ sờ vành tai cô.
Tịch Bạch mẫn cảm run rẩy, theo bản năng né tránh hắn.
"Tiểu Bạch, cậu có thể đánh tôi."
Tạ Tùy nắm tay cô lên, nói năng lộn xộn: "Tôi tuyệt đối không đánh
lại."
Bé trai suy nghĩ luôn luôn đặc biệt trực tiếp, cũng rất đơn giản, giống
như trong thế giới của bọn họ, nắm đấm có thể giải quyết tất cả mọi
chuyện.
"Khốn kiếp."
Tịch Bạch đứng lên, đập vai hắn một chút.
Cú đấm đó thật ra rất mềm mại, dừng ở trên người hắn không khác gì
vỗ nhẹ một chút, dường như, là thể hiện rằng cô tha thứ cho hắn.
Tịch Bạch nghĩ đến buổi tối ngày kia ở bên trong hẻm, hắn đã say
thành như vậy, mà lúc hôn cô vẫn còn biết lấy tay cách ra...