"Tôi nói cậu cũng không hiểu."
"Cậu có thể thử xem."
Tịch Bạch bị hắn làm cho bối rối, cô giương mắt nhìn hắn.
Cửa sổ ở mái nhà lóe ra một sợi ánh sáng chiếu vào gương mặt hắn,
mày rậm đen, trong con ngươi mỏng tràn đầy hoang mang.
Tịch Bạch cắn cắn môi, có chút tức giận nói: "Sẽ có một ngày tôi chết,
Tạ Tùy."
Âm thanh cô rất thấp rất trầm, lại làm cho đầu quả tim Tạ Tùy run rẩy.
"Tạ Tùy, tôi không muốn chết, tôi muốn sống thật tốt, tự do tự tại
sống, đây chính là việc mà tôi hiện tại đang làm. . ."
Lời cô còn chưa dứt, Tạ Tùy đột nhiên đến gần, chặt chẽ cắn tai trái
của cô.
Một cái giật mình lan từ xương cột sống Tịch Bạch đến đại não, cô bất
ngờ không kịp tránh, đang mở to hai mắt nhìn, đầu lười mềm mại của nam
sinh liếm láp vành tai của cô, gặm nuốt, cắn xé, có chút đau.
Cô đẩy ngực của hắn, lại bị hắn khống chế cổ tay, đặt trên đỉnh đầu.
"Tạ, Tạ Tùy. . ." Cô vừa thẹn vừa vội, sắc mặt đỏ bừng: "Cậu buông
ra. . ."
Hơi thở nóng của Tạ Tùy trêu chọc vành tai cô, tiếng nói lại lạnh như
băng : "Vĩnh viễn, không được nói cái chữ này với tôi."
Cô có thể nhận ra giờ phút này cảm xúc của hắn đã nổ tung, hắn dùng
phương thức thô bạo lại ôn nhu như vậy để trừng phạt cô nói ra cái chữ
"Chết" này.