Thấy tay hắn vẫn còn đưa ra, Tịch Bạch chau mày lại lấy ra một cái
bật lửa, nặng nề vỗ vào tay hắn.
Tình cảnh này, thật giống như thiếu nữ hư hỏng thú nhận "hành vi
phạm tội" của mình với giám thị.
Tạ Tùy hài lòng rút tay về, ngửi ngửi thuốc lá, mùi cam sành.
Hắn ngậm một điếu lên miệng rồi châm lửa.
Hàm lượng Nicotine trong thuốc lá nữ cực ít, trong hơi thở đều là
hương vị cam sành, Tạ Tùy đột nhiên thích cảm giác mơ hồ mà cây thuốc
lá này đem tới.
Tịch Bạch thấy thế, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Khong phải cậu cũng
như vậy sao, tôi lại không thể ."
"Tôi có thể, cậu không thể." Ngón tay thon dài của Tạ Tùy bị khói
quấn quanh, thản nhiên thở ra một hơi.
Tịch Bạch bị phun khói vào mặt, càng thêm bất mãn nói: "Dựa vào cái
gì."
"Cậu có phải cái gì cũng muốn so với tôi hay không."
Tạ Tùy kéo cô đến gần, đặt tay sau gáy cô, bức bách cô chăm chú nhìn
vào mình.
Trên người thiếu nữ hiện ra hương thơm nhàn nhạt, bởi vì khẩn
trương, còn có đôi chút run rẩy.
"Cậu xem cho rõ, chúng ta không phải là người cùng một dạng."
Hô hấp nóng bỏng của hắn, nhẹ nhàng chạm đến trên trán cô.