"Không cần, tôi tự trở về."
Tịch Bạch xoay người, mà Tạ Tùy không yên lòng đã trễ thế này còn
để cô một mình, tay giấu trong túi chậm rãi đi theo sau lưng cô, duy trì
khoảng cách hai mét với cô.
Tịch Bạch đi hai bước, quay đầu nhìn sang hắn, thấy hắn vẫn không
chịu rời đi, xem bộ dáng là thật sự muốn đưa cô về nhà .
Cô suy nghĩ rất lâu, quyết định quay đầu nói với hắn: "Tạ Tùy, tôi có
rất nhiều chuyện phải làm, bề bộn nhiều việc, sẽ không yêu đương, cậu
không cần lãng phí thời gian trên người tôi."
Tạ Tùy nao nao, tùy tiện nói: "Được."
"Ồ."
Tịch Bạch không nghĩ đến hắn sẽ đồng ý nhẹ nhàng như vậy, nhưng
lại thấy khóe môi hắn kéo ra một ý cười mỏng, cất giọng nói: "Tôi tạm thời
chấp nhận, cậu cũng không thể cùng người khác, tôi sẽ nhìn chằm chằm
cậu."
"..."
"Tuy rằng không biết học sinh cấp 3 như cậu, có thể gấp cái gì, nhưng
tôi sẽ chờ cậu bận rộn xong, tốt nghiệp trung học không được, vậy thì đại
học, đại học không được, vậy thì tốt nghiệp đại học, một ngày nào đó, cậu
sẽ cần đàn ông bên cạnh."
Tịch Bạch không phản bác được, chỉ có thể cắn răng nói: "Cậu thích
chờ thì chờ."
Tạ Tùy ở sau lưng cô, thản nhiên nói: "Tôi sẽ rèn luyện thân thể tốt."