Tạ Tùy đi vòng qua phía trước kiểm tra, rổ xe đúng thật là cong cong
vẹo vẹo.
Cái này dễ dàng, bẻ lại là xong!
Hắn dùng lực một chút, "Loảng xoảng" một tiếng, rổ xe mẹ nó lại rớt
xuống !
Tạ Tùy nhìn tay mình, lại ngẩng đầu nhìn anh em, khóe miệng giật
giật.
Tùng Dụ Chu cũng là vẻ mặt kinh ngạc: "Này. . . Tùy ca không hổ là
quyền vương, sức mạnh vô biên."
Thật là đúng dịp, không khéo đúng lúc này, Tịch Bạch đeo balo từ lớp
học đi ra, dừng bước lại bên cạnh chỗ để xe.
Rổ xe của cô còn nằm trong tay Tạ Tùy.
"..."
Bị cặp mắt tối như mực của cô nhìn chăm chú, Tạ Tùy vốn không sợ
trời không sợ đất, nhưng trong nháy mắt này, lại con mẹ nó chột dạ .
"Tạ Tùy, tại sao cậu phải làm như vậy?"
Tịch Bạch giọng nói tự nhiên khàn khàn, giọng điệu cũng giống như
nét mặt của cô, bình thường, không chút gợn sóng sợ hãi.
Không biết vì cái gì, Tạ Tùy thật thích nghe cô kêu tên của hắn, Tạ
Tùy, Tạ Tùy, điệu rất trầm, nhưng mang theo một loại khuynh hướng cảm
xúc đặc biệt nghiêm túc.
"Tôi. . ."