Tịch Bạch không nói gì, cô ngồi ở dưới ngọn đèn nhu hòa, nhắm mắt
lại, bắt đầu kéo đàn violoncello.
Giai điệu du dương mà trầm thấp chậm rãi phát ra, tràn đầy cảm giác
thê lương, làm người ta kìm lòng không được liên tưởng đến thời đại xe lửa
cuồn cuộn khói trắng, xuyên qua ánh nắng vàng rực rỡ cùng ven hồ.
*Để ảnh đây cho mọi người dễ tưởng tượng
"Dễ nghe!"
"Không nghĩ đến em gái Phi Bảo lại kéo đàn violoncello tốt như vậy!"
"Thả tim thả tim!"
Tịch Bạch nhìn màn hình đang thông báo, cái fan có avatar cặp cùng
cô cũng tiến vào xem trực tiếp.
Thế nhưng, hắn từ đầu tới cuối cũng không nói một câu.
Ở dốc xoay quanh quốc lộ Hồi Sơn, trên vách núi, uốn lượn hiểm trở,
được xưng là là "Đỉnh núi mà Thương Ưng cũng không dám làm càn" .
Các siêu xe màu sắc rực rỡ chạy đua gào thét, trên quốc lộ hẹp hòi, ở
chỗ rẽ lưu lại dấu vết bánh xe màu đen khó phai.
Trên ghế điều khiển, Tạ Tùy một tay nắm tay lái, ánh mắt nhìn thẳng
về quốc lộ hiểm trở phía trước.
Trên màn hình di động được đặt bên cạnh tay lái, cô gái mặc váy
trắng, im lặng ngồi ở dưới đèn, ngọn đèn nhu hòa bọc lấy người cô, sợi tóc
tinh tế mềm mại rũ xuống trán, làn da trắng nõn.
Ngoài cửa sổ, gió bay nhanh cuồng loạn gào thét.