Mấy tên thiếu gia nhà giàu nhìn nhau cười: "Lần này chỗ ngồi kế bên
là một cô gái, nhưng mà tay hai người phải bị khóa cùng một chỗ."
Nói xong, bọn họ lấy ra 2 cái còng tay tình thú lóng lánh.
Tùng Dụ Chu nói: "Làm sao có thể khóa cùng một chỗ, như thế sẽ ảnh
hưởng đến thao tác."
"Chỉ cần em gái chịu nghe lời, không ảnh hưởng nhiều lắm, lại nói,
không phải Tùy ca nhắm mắt cũng có thể chạy hết một vòng quốc lộ này
hay sao?"
Tương Trọng Ninh nhìn Tạ Tùy: "Không được, quá nguy hiểm ."
"Ha ha, vậy là coi như không dám."
Tạ Tùy mặt không thay đổi hỏi: "Tiền đánh cược là cái gì?"
Thiếu gia mặc đồ đen đi ra, trong tay ôm một người mẫu dáng người
bốc lửa: "Chúng ta mang theo một em gái, toàn bộ hành trình không được
mở khóa ra, đem lá cờ đến đoạn tuyệt lộc lĩnh, sau đó lái về, ai nhanh hơn
thì thắng, tiền đặt cược là một trăm ngàn tệ."
"Trăm ngàn!"
Người phát ra sợ hãi là Tịch Bạch, cô kìm lòng không nỗi cả kinh hô
lên, tất cả đều quay đầu nhìn cô, ánh mắt là lạ .
Cô che che miệng, biết biểu hiện của mình vô cùng không giống với
một tiểu thư nhà giàu, ngay cả Tịch Phi Phi cũng không nhịn được khinh
miệt nhìn cô một cái.
Trăm ngàn tệ ở Tịch Gia đúng là không nhiều, nhưng đối với Tịch
Bạch đã từng trải qua một kiếp không có nhà để về thì đây không phải là
con số nhỏ.