LÂM THỊ LANG CỐ - Trang 1112

Do hôm sau không cần đi làm, Cố Nghiên Thu có thể ở Lâm trạch ngủ
nướng lấy lại sức, tuy nói ngủ nướng, nhưng cô cũng không ngủ đến quá
muộn. Dù sao cũng đang sống cùng Nhiễm Thanh Thanh, nên chưa tới 8
giờ rưỡi cô đã trở dậy, xuống lầu, cùng mèo ở sô pha và chó của Nhiễm
Thanh Thanh nói câu chào buổi sáng.

Nhiễm Thanh Thanh kêu dì giúp việc chuẩn bị cho cô một phần bữa sáng.

Lâm Duyệt Vi thì tùy ý hơn, ngủ đến hơn 9 giờ rưỡi mới khoác áo ngủ
trắng như tuyết, eo thắt dây lưng, bám vào vịn tay cầu thang, uốn éo trườn
xuống lầu chẳng khác gì một con rắn, vừa lười biếng lại vừa quyến rũ.

Nhiễm Thanh Thanh sắp bị nàng chọc mù mắt, rất nhanh che mắt
Schrodinger lại, thấp giọng nói: “Phi lễ chớ nhìn.” Rồi quay nhìn về phía
cầu thang, “Này này cô kia, làm gì vậy? Chỗ này có người đó, không nhìn
thấy à?”

Lâm Duyệt Vi nói: “Có sao?”

Nhiễm Thanh Thanh nhìn về phía Cố Nghiên Thu: “Con cũng mặc kệ
không quản nó vậy à?”

Cố Nghiên Thu cười khổ nói: “Dì à, con không quản được.”

Lâm Duyệt Vi cười ha ha, chợt thong thả ung dung lướt xuống, cũng may
sau khi nàng xuống dưới lầu bèn sửa lại phong thái, đỡ lấy dưới eo, nói:
“Mệt chết em.”

Cố Nghiên Thu kéo ghế cho nàng ngồi, Lâm Duyệt Vi vừa ngồi xuống đã
đặt tay trêи đùi cô, mắt thuận tiện nhìn về phía màn hình di động của cô
đang sáng lên bên cạnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.