LÂM THỊ LANG CỐ - Trang 1285

Cơm nước xong, Cố Nghiên Thu nghỉ ngơi một lát, vẫn cảm thấy bụng đầy,
bèn chủ động đề nghị nói muốn ra ngoài dắt chó tiêu thực, Nhiễm Thanh
Thanh đồng ý, Lâm Duyệt Vi cũng theo cô ra ngoài.

Dì giúp việc dọn dẹp trong bếp và bàn ăn, nhìn thấy bóng dáng Lâm Duyệt
Vi theo Cố Nghiên Thu ra ngoài, bèn cảm thán với Nhiễm Thanh Thanh:
“Hai đứa này thật là, Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không rời Tiêu.”

Nhiễm Thanh Thanh híp híp mắt, nói: “Cô nói xem Tiêu với Mạnh, đứa
nào công đứa nào thụ?”

Dì giúp việc: “……”

Bà lớn tuổi rồi nên nghe không hiểu.

Lâm Duyệt Vi nắm tay Cố Nghiên Thu, tay Cố Nghiên Thu thì quấn lấy
dây dắt chó, đôi chân ngắn của con Corgi cứ chậm rì rì đi dọc theo con
đường nhỏ trong tiểu khu. Con chó này không giống những con khác,
những con Corgi khác đều chạy nhảy đến điên, còn nó thì rất an tĩnh, sau
khi Schrodinger được chuyển tới đây ở, nó thường hay bị nhốt vào lồng sắt
cũng không thèm làm ầm ĩ, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, mỗi ngày chỉ ra ngoài
tản bộ hai lần, khiến cân nặng của nó mỗi lúc một tăng nhanh.

Gió lạnh thổi tới, Lâm Duyệt Vi khép hờ mắt, tay trái đè lên cổ áo khoác,
nắm thật chặt.

Cố Nghiên Thu ngưỡng ngưỡng cằm, khiến những đường cong tuyệt mỹ
hiện lên thật rõ ràng, nói: “Em dùng khăn quàng cổ của chị đi.”

“Không cần, lát nữa sẽ ấm.” Buổi tối trước khi ra khỏi nhà Cố Nghiên Thu
quàng một chiếc khăn quàng cổ màu vàng nghệ, thoạt nhìn cả người đều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.