LÂM THỊ LANG CỐ - Trang 133

Cố Nghiên Thu nắm cổ tay Lâm Duyệt Vi, mềm nhẹ mà vỗ vỗ, cùng bước
vào cửa.

Hôm kết hôn Lâm Duyệt Vi từng gặp qua người của Cố gia, ở trong ấn
tượng của nàng, Cố Hòa của hôm nay so với Cố Hòa của ngày hôm ấy càng
ủ dột hơn, khóe miệng mỉm cười như một cái chớp mắt lướt qua, ông có
đường chân chim rất sâu, tựa như được khắc lên khuôn mặt, một khi không
cười, nghiêm túc thì giống như một vị Diêm La.

Bà Cố hiện tại, Hạ Tùng Quân so với ông như ở hai thái cực, vừa gặp người
đã mỉm cười ba phần, cởi tạp dề, đi lên thân thiết mà kéo tay của Cố
Nghiên Thu và Lâm Duyệt Vi, nhìn trái, nhìn phải, giống như lần đầu tiên
thấy hai người, không khép miệng được mà nói “Xứng đôi xứng đôi”.

Cố Phi Tuyền hai tay đút trong túi quần tây, đưa lưng về phía Cố Hòa đang
ngồi dựa sô pha, khóe miệng câu thành một nụ cười nhạt, hơi mang theo
một chút chế nhạo.

Đồng hồ treo tường tí tách vang lên.

Sau cổ Lâm Duyệt Vi phát lạnh, vô cớ mà cảm thấy sởn tóc gáy.

Họ là người một nhà mà lại trọng tâm cơ, giả trong giả, nếu cho nàng ở nơi
này, không quá ba ngày chắc sẽ bị bức đến điên.

Cố Nghiên Thu không gọi Hạ Tùng Quân một tiếng mẹ, mà trực tiếp gọi
“Dì Hạ”, Lâm Duyệt Vi cũng gọi theo cô, đầu tiên trong mắt Hạ Tùng
Quân hiện lên một tia bị thương, rồi tiếp theo lại làm ra vẻ khoan dung rộng
lượng, nhẹ nhàng mà “Aiz” một tiếng tiếp lời: “Dì vào phòng bếp, còn một
món canh chưa làm xong, đêm nay hai đứa phải nếm thử tay nghề của dì.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.