LÂM THỊ LANG CỐ - Trang 1331

“Chị cũng đánh không lại em.” Cố Nghiên Thu nghĩ tới mấy sát chiêu của
Lâm Duyệt Vi mà cười cười.

“Chị không cần đánh, chị chỉ cần nói, nằm xuống, em liền lập tức nằm
xuống.”

Cố Nghiên Thu vui vẻ bật cười thành tiếng.

Lâm Duyệt Vi áp một tay lên má cô, cho cô cảm nhận mu bàn tay ấm áp
của nàng, nói: “Sáng em sẽ đi chùa, giúp ba chị cầu bùa bình an, mong rằng
Bồ Tát sẽ phù hộ, chị đừng lo lắng.”

“Không phải em nói không tin sao?”

“Em tin a, chị với mẹ đều tin, em còn có thể không tin sao?” Lâm Duyệt Vi
nói, “Một người em thân nhất, một người em yêu nhất, hai người đã nói thì
không sai, em chỉ việc phụ trách chấp hành.”

“Yêu nhất?”

“Duy nhất.” Lâm Duyệt Vi sửa miệng.

Cố Nghiên Thu đột nhiên nhớ tới: “Em còn lên chùa? Vậy em phải ngủ
đi?”

“Ngủ chứ, trêи đường em sẽ ngủ, dù sao bây giờ em cũng không ngủ
được.” Cố Nghiên Thu vừa hé môi, Lâm Duyệt Vi đã nói, “Lúc trước em ở
đoàn phim phải diễn đêm liên tục cũng không sao, em là chuyên gia thức
khuya, chị cũng đừng quản, dựa vào lòng em ngủ một lát đi, ngày mai xin
nghỉ sao?”

“Không nghỉ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.