LÂM THỊ LANG CỐ - Trang 1332

Lâm Duyệt Vi tặc lưỡi nói: “Chị xem, vậy mà còn nói em.”

Hai người kẻ tám lạng người nửa cân liếc nhau, quyết định ôm nhau chợp
mắt một chút, vai kề vai, cổ tựa cổ, giống giao cổ uyên ương, ngủ một giấc
chập chờn.

Đột ngột tiếng chuông di động vong lên phá tan sự yên tĩnh dài lâu.

Cố Nghiên Thu lập tức mở mắt, Lâm Duyệt Vi cũng ngồi thẳng dậy, điện
báo hiện thị là Cố Phi Tuyền, Cố Nghiên Thu bắt máy, Lâm Duyệt Vi kéo
cửa thoát hiểm, hai người cùng nhau bước vào hành lang.

Cố Phi Tuyền nhìn cả hai tới, đi vài bước chào đón: “Ba tỉnh rồi, nhưng bác
sĩ nói chỉ có thể cho một người vào.” Anh nhìn Cố Nghiên Thu, nói, “Em
vào đi.”

Cố Nghiên Thu gật đầu: “Cảm ơn.”

Cố Nghiên Thu đi theo y tá thay một bộ quần áo vào phòng cách ly, một
mình bước vào phòng bệnh.

Bên ngoài chỉ còn lại hai người Cố Phi Tuyền cùng Lâm Duyệt Vi, cả hai
không thân nhau mấy, nên ngồi đối diện nhau trêи hai dãy ghế dài, hai
người gật đầu ngầm hiểu nhau nhưng không nói chuyện.

Môi Cố Phi Tuyền giật giật, nhìn nàng tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng cuối
cùng vẫn nhịn, mười ngón tay đan vào nhau, khuỷu tay đặt trêи đầu gối,
mái tóc luôn được chải gọn gàng của anh bị đôi tay vò đến rối tung, hôm
nay anh ra ngoài thậm chí còn mang dép thay vì giày, đứng ngồi không yên,
thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn tới cửa phòng bệnh, nét lo lắng trêи mặt
cũng khá rõ ràng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.