“Ông đối với mẹ tôi như vậy không công bằng.” Cố Phi Tuyền đè nặng
giọng, đồng thời cảnh giác nhìn thoáng ra cửa, chắc chắn không có người
qua lại.
“Vậy con nói xem ta nên làm như thế nào? Nói rõ sự thật với bà ấy sao?
Cái gì là công bằng? Ba mươi năm, những việc này sớm đã thành một cuốn
sổ nợ thật dày rồi, bây giờ lại so đo ai đúng ai sai thì có ý nghĩa gì?! Không
thể để mẹ con sống qua những ngày yên ổn sao?!” Cố Hoà đột nhiên cả
giận nói, ngực co thắt kịch liệt.
Cố Phi Tuyền đi tới phía trước hai bước, rồi bỗng dừng lại, cố ngăn động
tác muốn giúp ông vuốt ngực thuận khí, cũng giận không thể át: “Rốt cuộc
ai đã khiến cuốn sổ nợ này càng lúc càng dày, tôi, mẹ tôi, Cố Nghiên Thu,
có lẽ còn có ông cùng Thẩm Hoài Du, mọi người đều vì chuyện này mà
thống khổ, chẳng lẽ tôi không nên tìm ra chân tướng mọi chuyện sao?!”
“Không nên!” Cố Hoà trực tiếp rống lên đáp trả.
Cố Phi Tuyền ngẩn ra, “Vì sao?”
Cố Hoà nhắm hai mắt lại, tay nhẹ ấn lên ngực, tiếng ho khan đứt quãng, tay
còn lại ấn lên chuông báo ở đầu giường.
Y tá vội tiến vào.
Cố Hoà cũng không nhìn Cố Phi Tuyền, nói: “Tôi cần nghỉ ngơi, gọi bác sĩ
tới kiểm tra, tôi không thoải mái.”
“Cố tiên sinh.” Y tá nhìn Cố Phi Tuyền rồi mời anh ra ngoài.
Cố Phi Tuyền trầm mặt rời khỏi phòng bệnh, đột nhiên một chân đá vào lan
can. Những người đi ngang đều châu đầu ghé tai bàn tán, bị ánh mắt thâm