LÂM THỊ LANG CỐ - Trang 1370

chính là muốn, nói dừng chính là đừng dừng lại, Cố Nghiên Thu sẽ không
lập lại vết xe đổ.

Nhiễm Thanh Thanh cười nói: “Vậy là tốt rồi, dì còn sợ con hay mềm lòng,
nàng sẽ được đằng chân lên đằng đầu.”

Cố Nghiên Thu càng nghe càng không hiểu, chỉ đành đáp lời: “Dạ, sẽ
không.”

Một tay Lâm Duyệt Vi còn ôm ngực, hai người đã không quan tâm tới
nàng, lo bàn chuyện riêng, dường như còn là chuyện rất riêng tư.

Là một người hiểu ý tưởng của cả hai bên, Lâm Duyệt Vi rất phức tạp khi
nghe cuộc trò chuyện của hai người càng lúc càng xa. Nàng khẽ giơ tay còn
lại vẫy vẫy: “Hai người có còn muốn xem em diễn hay không a?”

Nhiễm Thanh Thanh không thèm ngẩng đầu lên: “Tự diễn đi, có lời kịch
không? Thêm chút đi bối cảnh âm nhạc.”

Bà tiếp tục cùng Cố Nghiên Thu nói chuyện, thanh âm càng ngày càng nhỏ,
giao lưu “Kinh nghiệm”, tuy rằng quan hệ nam nữ có khác biệt, nhưng đây
lại là chuyện chung, nên bà phải dốc túi tương trợ.

Ánh mắt Cố Nghiên Thu rõ ràng càng ngày càng hoang mang.

Trước mặt Nhiễm Thanh Thanh bất thình lình xuất hiện một bóng đen, bà
ngẩng đầu nhìn lại, Lâm Duyệt Vi kéo một tay Cố Nghiên Thu, tay còn lại
vơ đại trêи bàn trà, cuốn hết đồ thuộc về nàng vào lòng, thấp giọng mà nói:
“Mẹ, chúng con lên lầu đây.”

Nhiễm Thanh Thanh: “Gì vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.