LÂM THỊ LANG CỐ - Trang 1391

sâu thẳm đến giống như cõi u linh.

Lâm Duyệt Vi ở phía sau chọc chọc lưng Cố Nghiên Thu, đưa mắt ra hiệu,
Cố Nghiên Thu nhìn theo ánh mắt nàng, dùng khẩu hình miệng hỏi: “Làm
sao vậy?”

Lâm Duyệt Vi quay đầu, Hạ Tùng Quân đã khôi phục thần sắc hơi bi
thương như bình thường.

Buổi chiều 5 giờ rưỡi, Cố Nghiên Thu vốn còn đang do dự có nên tiếp tục ở
lại bệnh viện hay không, thì Cố Hoà chủ động nói: “Bà thông gia chắc đã ở
nhà chuẩn bị cơm tất niên rồi, con nên cùng Duyệt Vi trở về ăn đi, bệnh
viện có anh con rồi.”

Cố Phi Tuyền cũng nói: “Đúng vậy, em về đi.”

Cố Nghiên Thu gật đầu, lúc đi ngang qua Cố Phi Tuyền, cô liếc nhìn đối
phương, Cố Phi Tuyền ngầm hiểu, nói với Cố Hoà và Hạ Tùng Quân: “Con
ra ngoài tiễn.”

Ba người cùng lên sân thượng bệnh viện.

Cố Nghiên Thu hỏi: “Có tin tức mới sao?”

Cố Phi Tuyền một tay đút trong túi quần, lắc đầu.

Cố Nghiên Thu nhìn chằm chằm vào mắt anh, một lát sau, chắc chắn mà
nói: “Anh có chuyện giấu tôi.”

Cố Phi Tuyền mỉm cười, chớp chớp mắt, nói: “Anh không có.”

Cố Nghiên Thu: “Ba đã nói gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.