Dựa trêи những gì Lâm Duyệt Vi hiểu về Hạ Tùng Quân cộng thêm những
gì Cố Nghiên Thu miêu tả về bà, Hạ Tùng Quân thật sự không giống một
người lợi hại, nếu bà ấy thực sự có phần dũng khí này, thì năm xưa có thể
ngồi nhìn Cố Hoà vứt bỏ bà ấy đi cưới một người phụ nữ khác sao? Còn có
thể ngủ đông hơn 30 năm không có chút động tĩnh nào? Chỉ có thể chờ Cố
Hoà hồi tâm chuyển ý cưới bà ấy về nhà? Cho dù thật sự đúng là vậy,
nhưng nếu Hạ Tùng Quân có thể tự lập tự cường, sao vẫn còn khăng khăng
một mực treo mình trêи cành cây lệch như Cố Hoà? Cóc ba chân mới khó
tìm, đàn ông hai chân không phải khắp nơi đều có?
Lâm Duyệt Vi: “Do bác Cố lừa dì ấy sao? Ví dụ như hứa hẹn một chuyện
gì đó nhưng không làm được, nói muốn cưới bà cuối cùng lại không cưới?
Có phải mẹ anh từng nói vậy không?”
Cố Phi Tuyền nói: “Mẹ anh có nói, sau khi bà ấy mang thai, anh ở trong
bụng mẹ rất hoạt bát, nên bà ấy không đành lòng, quyết định giữ anh lại.”
Lâm Duyệt Vi cứ có cảm giác như chỗ này rất loạn, lược qua không đề cập
tới, thay đổi mục tiêu chuyển hướng về phía Thẩm Hoài Du, nói: “Kỳ thật
em cảm thấy dì Thẩm không hề làm chuyện gì sai, căn cứ theo lời bác Cố
thuật lại, sau khi ông chia tay với dì Hạ xong mới theo đuổi dì Thẩm, vậy
dì Thẩm đáp ứng cũng không có vấn đề gì, cũng không ai có thể chứng
minh trước khi thành hôn dì ấy biết bác Cố có một người bạn gái cũ đã hoài
thai? Cho dù có, bác Cố với dì Hạ lúc ấy vẫn chưa kết hôn, cùng lắm chỉ có
thể xem như dì ấy có mắt như mù biết rõ còn đồng ý gả cho ông ấy, sai lầm
không thể lớn bằng hai người còn lại.”
Cố Nghiên Thu: “Đúng vậy.”
“Quan trọng nhất chính là, vì sao không nên tìm rõ chân tướng.” Kẻ trong
cuộc thì mê, người bàng quan thì tỉnh, Lâm Duyệt Vi tiếp lời, “Những lời