chỉ rũ mắt, lẳng lặng nhìn mặt đất, mái tóc hơi rối tóc đen nhánh vươn vài
sợi bên mặt, giống như không hề để ý những gì mọi người đang thảo luận.
Lâm Duyệt Vi vội ra hiệu với Cố Phi Tuyền, rồi một cánh tay ôm vòng lấy
bả vai Cố Nghiên Thu, chờ Cố Nghiên Thu nhìn vào tầm mắt nàng, mới ôn
nhu nói: “Mẹ mới gởi tin nhắn cho em, thúc giục chúng ta về nhà ăn cơm,
về nhà trước đi.”
Cố Phi Tuyền vội vàng nói: “Đúng vậy, trời đã tối rồi, dạo này thời tiết trở
lạnh, có việc gì qua hai ngày nữa hẳn nói, không gấp.”
“Ba……” Giọng Cố Nghiên Thu hơi khàn, đôi mắt lóng lánh như sắp khóc.
“Ba bên này có ảnh rồi, hết thảy đều có anh.” Cố Phi Tuyền một câu hai ý.
Lâm Duyệt Vi bèn ôm Cố Nghiên Thu vào lòng: “Chuyện này chị yên tâm
đi, chúng ta về nhà.”
Cố Nghiên Thu nhẹ nhàng gật đầu.
Lâm Duyệt Vi cũng gật đầu với Cố Phi Tuyền, tạm biệt nhau.
Cố Phi Tuyền tiễn cả hai đến cửa bệnh viện, rồi mới xoay người lên lầu,
vừa đi được mấy mét đã nhìn thấy Hạ Tùng Quân. Hạ Tùng Quân chỉ vừa ở
bệnh viện hơn một ngày, mà mặt mày cơ hồ nhợt nhạt hẳn đi, bà nhìn con
trai từng bước một đến gần, chậm rãi trưng ra một nụ cười khó nhọc.
Cố Phi Tuyền gọi một tiếng: “Mẹ.” rồi hỏi, “Sao mẹ lại xuống đây?”
“Bác sĩ đang kiểm tra, mẹ ngại ở phòng bệnh quá buồn nên ra ngoài tản
bộ.” Hạ Tùng Quân ánh mắt chuyển hướng ra cổng lớn, hỏi, “Con làm gì
vậy? Sao bây giờ mới về? Tiễn cần lâu đến vậy sao?”